Quốc Sắc Sinh Kiêu

chương 988: sóng gió lại nổi lên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tô Trọng Khuê vội giải thích:

- Mã Tiên Cô là Thần bà, nghe nói phụ thân của bà ta là thầy bói, mẹ của bà ta cũng là bà cốt, lúc trước cũng chỉ là kiếm miếng cơm ăn chứ không có danh tiếng gì. Sau khi cha mẹ bà ta qua đời, Mã Tiên Cô vẫn ngụ ở góc thành Sóc Tuyền, ngơ ngẩn lảm nhảm như một người điên, ăn xin mà sống qua ngày…

Sở Hoan lại càng cảm thấy nghi ngờ, tại sao Tô Trọng Khuê lại nâng một bà cốt đã từng đi ăn xin lên cao như vậy, nhưng vẫn không thể hiện gì ra ngoài.

Tô Trọng Ngạn nhìn ra sự nghi ngờ của hắn, giải thích:

- Nhưng mười hai năm trước, Tổng đốc đại nhân hồi đó có một thiếp thất mắc bệnh nặng, mời rất nhiều danh y, nhưng không ai có thể trị. Tổng đốc bất đắc dĩ, chỉ có thể dán cáo thị treo giải cầu y, nghe nói rất nhiều danh y cũng không thể trị, nên chẳng ai dám thử…

Sở Hoan ngạc nhiên hỏi:

- Chẳng lẽ vị Mã Tiên cô kia dám giật cáo thị?

Tô Trọng Khuê đáp:

- Đúng vậy. Khi Mã Tiên cô giật cáo thị, rất nhiều người chê cười nói bà ta lên cơn điên… Vốn lúc ấy, Tổng đốc đại nhân cũng cho rằng Mã Tiên cô đang hồ đồ, muốn trị tội, nhưng vị Mã Tiên cô thích lảm nhảm lẩm bẩm này lại nói rằng mình có thể thông thần, thiếp thất của Tổng đốc không phải là mang bệnh, mà là bị quỷ phụ thân, chỉ có cầu thần mới có thể trị hết…

Sở Hoan cười lạnh:

- Chỉ toàn nói bậy nói bạ!

Tô Trọng Khuê sững sờ, Sở Hoan cười nói:

- Bản đốc nói là bà cốt kia chỉ toàn nói bậy nói bạ!

Tô Trọng Khuê mới nói:

- Tiểu thiếp kia đã đang hấp hối, xem chừng cũng chỉ còn có nửa hơi thở, bà cốt còn nói, nếu không cứu được tiểu thiếp, chính mình cũng sẽ nhảy từ đầu thành Sóc Tuyền xuống. Lúc ấy có lẽ Tổng đốc cũng cảm thấy mệnh tiểu thiếp của mình không còn dài nữa, thôi thì có bệnh vái tứ phương, cho nên… cũng đồng ý để cho Mã Tiên cô kí thử một lần!

- Mã Tiên cô kia có chuẩn bị mà đến, đương nhiên có chuẩn bị trước một chút.

- Cũng từ lần đó, mọi người mới biết chuyện Thần Xà dẫn lộ.

Tô Trọng Khuê giải thích:

- Mã Tiên cô kia có nuôi một con rắn, cũng không biết từ đâu tìm tới. Bà ta nói rằng con rắn đó là do thần linh trên trời ban cho mình, là rắn thần, có thể trừ tà tránh hung, lại có thể hàng yêu trừ ma. Lúc ấy cũng không ai dám tin bà ta… ai cũng cảm thấy bà ta đang nói bậy nói bạ, ai nấy đều chờ xem bà ta nhảy từ đầu thành xuống.

Sở Hoan vui mừng hỏi:

- Bà ta còn có thể sống tới hôm nay, xem ra tiểu thiếp của vị Tổng đốc kia quả thực đã được cứu sống.

Tô Trung Khuê lập tức gật đầu nói:

- Đúng vậy. Rắn thần được Mã Tiên cô thả xuống đất, sẽ tự mình tìm đường, theo như lời Mã Tiên cô nói, rắn thần xuống đất sẽ đi tìm yêu ma quỷ quái, được gọi là Thần Xà dẫn lộ. Một lần, bà ta thả con rắn thần xuống, con rắn bò vòng vo qua vài con phố, lại tới một căn nhà bỏ hoang, trong đó nó tìm thấy một tấm linh bài bị phá tan nát. Mã Tiên cô nói chính là oán quỷ của cái linh bài đó quấy phá, bèn thi pháp, đốt linh bài, sau đó cho vị tiểu thiếp kia uống thuốc, nghe nói là Thần Tiên Thủy do thần tiên ban cho. Nói đến cũng lạ, bệnh nặng rất nhiều danh y trị không khỏi, rất nhanh đã khỏi hẳn.

Sở Hoan sờ sờ cằm, như thể đang suy nghĩ gì đó. Đương nhiên hắn sẽ không thật sự tin rằng chuyện đó là quỷ thần quấy phá gì đó, nhưng trong lòng thầm nghĩ, có lẽ Mã Tiên cô kia cũng biết một chút y thuật, trời đưa đất đẩy làm sao mà bà ta chữa được bệnh, hoặc có duyên cớ trời xui đất khiến nào đó.

- Cũng vì chuyện này nên thanh danh của bà ta lại càng nổi hơn.

Tô Trọng Khuê nói tiếp:

- Tổng đốc cảm động và nhớ ơn bà ta đã cứu tiểu thiếp của mình, đặc biệt sửa cho bà ta một căn nhà, chỗ đó liền được gọi là thần miếu. Về sau, không ít người bị bệnh không đi tìm đại phu trước mà đi tìm Mã Tiên cô. Cũng có một ít người không có tiền đi xem bệnh cũng đi tìm Mã Tiên cô. Bà ta không xem bệnh cho nhiều người, chỉ là ngẫu nhiên ra tay, đều là người khu ma, nhưng rất nhiều người từ đó khỏi hẳn, cũng vô cùng kính sợ bà ta, danh tiếng của bà ta cũng càng lúc càng lớn.

Sở Hoan thầm buồn cười. Thực ra hắn cũng không phải không biết trò hề này, đời sau cũng không thiếu thần côn bà cốt niệm chú phù thủy có thể chữa bách bệnh, nhưng thực ra nguyên nhân chính mà rất nhiều người bệnh có thể hỏi hẳn không phải là vì bà cốt, mà là vì vốn bệnh cũng không quá nặng, chỉ đợi một thời gian là sẽ tự khỏi. Chỉ là từ sau khi được bà cốt xem cho thì khỏi, nên lại giống như là nhờ công lao của bà cốt.

Sở Hoan biết rõ, trong chuyện này, thực ra cũng có tác dụng của tâm lý tự kỷ ám thị, truyền thuyết bà cốt có thể trị bách bệnh đã lan truyền khắp nơi, người bệnh liền cảm thấy đương nhiên bà cốt có thể trị bệnh của mình, như vậy tâm lý cũng đã tràn ngập hy vọng, đây là một điều vô cùng có ích đối với việc trị bệnh. Mà khi bà cốt thường cũng sẽ chọn những người bệnh, những người thực sự mắc nan y trọng chứng sẽ thoái thác.

Bách tính vốn mê tin quỷ thần, chuyện truyền ra ngoài, càng truyền lại càng thần.

- Ngoài chữa bệnh, bà ta còn có năng lực kỳ lạ gì nữa không?

Sở Hoan hỏi:

- Chỉ vẻn vẹn chữa được mấy người mà đã dám nhận xằng là Tiên cô sao?

Tô Trọng Khuê đáp:

- Đại nhân, chữa bệnh không phải bản lĩnh lớn nhất của bà ta đâu. Bản lĩnh lớn nhất của bà ta là có thể xin thần ban mưa… Vùng Tây Bắc thiên nhiên khắc nghiệt thường xuyên không mưa, khắp nơi thiếu nước, trong thời gian nghiêm trọng, dân chúng đều sống không nổi, ai nấy đều nói Mã Tiên cô có thần thông, cầu xin bà ta cầu thần xin mưa. Mã Tiên cô cũng đã đồng ý mấy lần, hơn nữa đều là khi đã rất lâu không có mưa, bà ta nói rằng có yêu quái làm loạn, trời giáng tai họa, mấy lần đều nhờ Thần Xà dẫn đường mà tìm ra mầm tai họa rồi trừ bỏ đi. Nhắc tới cũng lạ, mấy lần bà ta cầu mưa, nhanh nhất ba tới năm ngày, chậm nhất gần nửa tháng liền có mưa to rào rào. Cho nên ai nấy đều rất tin tưởng Mã Tiên cô có thể thông thần.

- Thì ra là thế.

Sở Hoan cười nhạt một tiếng. Xem ra vị Mã Tiên cô kia có thể mê hoặc mọi người không phải cái gì cũng là lừa đảo, ít nhất cũng biết xem thiên văn.

- Ngươi vừa nói hôm nay bà ta lại nhờ Thần Xà dẫn đường lần nữa sao? Chẳng lẽ lại có tai họa gì sao?

- Đại nhân, Mã Tiên cô rời thần miếu, thả rắn dẫn đường, đương nhiên là vì muốn tìm yêu quái.

Tô Trọng Khuê giải thích:

- Tuổi bà ta cũng đã lớn, sống tại thần miếu cũng có tiền nhang đèn cúng bái, cũng không dễ dàng đi ra. Đã đi ra, tất nhiên có tai họa xuất hiện… Hôm nay bà ta ra khỏi miếu đương nhiên là muốn gây sóng gió đấy. Lão thái gia nói rồi, rất có thể hôm nay Mã Tiên cô tới phủ Tổng đốc. Lão thái gia muốn nhắc để đại nhân sớm chuẩn bị, cẩn thận đề phòng…

- Tới phủ Tổng đốc?

Sở Hoan dựa vào lưng ghế:

- Xem chừng vị trí Tổng đốc thật không dễ ngồi. Chính sự còn chưa bắt đầu làm, mỗi ngày mở mắt ra đã có bao nhiêu chuyện phiền toái như vậy. Ngươi về nói với lão thái gia trước, bản đốc rất cảm tạ nhắc nhở. Phủ Tổng đốc này không quỷ không thần, tôm tép nhãi nhép muốn tới phủ Tổng đốc này gây sóng gió thì cũng nên xem kỹ lại xem mình có bản lĩnh làm vậy không đã.

Tô Trung Khuê do dự một lát, nhưng vẫn nói:

- Đại nhân, lão thái gia còn bảo tiểu nhân chuyển lời tới ngài, Mã Tiên cô này có rất nhiều tín đồ, đặc biệt là bách tính ngoài kia, rất nhiều người tin tưởng Mã Tiên cô thông thần, tin tưởng bà ta vô điều kiện. Hôm nay bà ta đã dẫn theo một trăm người đi ra, thanh thế không nhỏ, mặc dù thủ hạ đại nhân là tinh binh, nhưng mà… Nhưng lão thái gia vẫn bảo tiểu nhân chuyển lời tới ngài, nếu không rơi vào tình thế bất đắc dĩ, vạn lần không thể….vạn lần không thể phát sinh xung đột với Mã Tiên cô. Càng không thể dễ dàng động binh. Nếu không,…chỉ sợ hậu quả khó lường….

Sở Hoan biết rõ Tô gia có ý tốt, lại cười nói:

- Ngươi báo lại cho lão thái gia yên tâm, bản đốc biết cần ứng phó thế nào…

Lúc này Tô Trung Khuê mới cáo từ đi ra ngoài. Y vừa ra, Đỗ Phụ Công đã từ sau bình phong bước ra, Sở Hoan hỏi:

- Đỗ tiên sinh, ngài cảm thấy bà cốt kia thực sự muốn tới phủ Tổng đốc?

- Tám chín phần mười!

Đỗ Phụ Công đáp:

- Sớm không đến muộn không đến, đại nhân vừa tới Sóc Tuyền, cơ hồ còn chưa thở được một hơi, Mã Tiên cô này đã lập tức nhảy ra. Khẳng định có vấn đề lớn.

Sở Hoan cười nhạt:

- Nếu quả thật là tới phủ Tổng đốc, tất nhiên là đã có tính kế trước đó… Nghe nói bà ta tập trung hơn trăm người, vừa rồi, người của Tô gia còn nói, bà cốt này không dễ dàng rời thần miếu. Tòa thần miếu kia cũng không phải có thể dễ dàng vào trong. Bà ta đã không ra thần miếu, sao có thể tập trung cả trăm người?

Đỗ Phụ Công vuốt râu:

- Đỗ mỗ lại hiếu kỳ nếu mục tiêu của bọn họ thực sự là phủ Tổng đốc, thì lý do là gì? Nếu là vô cớ xuất binh, chỉ cần một tội mạo phạm phủ Tổng đốc đã tương đương tạo phản… Không có lý do cẩn thận, bọn họ sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ như thế…

- Người của Tô gia nói bọn họ mang cả thi thể đến.

Sở Hoan nhíu mày:

- Sáu bảy cỗ thi thể đặt trên cáng được khiêng tới. Chẳng lẽ bọn họ muốn mang thi thể đến phủ Tổng đốc?

Đỗ Phụ Công còn muốn nói gì đó, chợt nghe có tiếng cháu trai gọi:

- Sư phụ, không xong, xảy ra chuyện lớn rồi…

Y hấp ta hấp tấp vọt vào trong sảnh, sau lưng còn có một người, chính là Tô Trung Khuê quay lại.

Sở Hoan đứng lên hỏi:

- Làm sao vậy?

Tô Trung Khuê lau lau mồ hôi trán:

- Đại nhân, thật đúng…. Quả nhiên là đến phủ Tổng đốc. Bọn họ… bọn họ đã đến đầu phố. Chính là…. Chính là đến phủ Tổng đốc!

- Con đã bảo bọn họ đóng cửa lớn lại, còn phái người đi báo cho Hộ vệ doanh.

Tôn tử cũng không chút bối rối:

- Bọn họ kéo đến đông nghịt một đám, sư phụ, tên gia hỏa này muốn tạo phản sao?

Sở Hoan và Đỗ Phụ Công nhìn nhau. Đỗ Phụ Công lên tiếng:

- Đại nhân, Tô lão thái gia nói rất đính, trước khi có thể hiểu rõ đầu đuôi ngàn vạn lần không thể động đao binh. Hộ vệ doanh là tinh binh cường tướng, đương nhiên có thể dễ dàng bình định mấy trăm người gây chuyện kia, nhưng Đỗ mỗ lo lắng có người muốn mượn chuyện đó mà có âm mưu lớn…

Sở Hoan vui mừng:

- Tiên sinh lo lắng có kẻ nói ta bạo ngược tàn nhẫn, vừa đến đã tự ý động dao binh tàn sát dân chúng?

Đỗ Phụ Công gật đầu:

- Đúng vậy. Đại nhân vừa tới Tây quan nhậm chức, bách tính còn chưa biết đại nhân là người thế nào. Nếu hôm nay tùy tiện ra tay, chẳng mấy chốc sẽ lan truyền ra, Mã Tiên cô kia vốn đã có một chút thanh danh ở Sóc Tuyền này, đến lúc đó, dân chúng sẽ không thắc mắc nguyên nhân đại nhân ra tay, chỉ nghĩ rằng đại nhân ra tay với dân chúng. Kể từ đó, thanh danh của đại nhân sẽ bị tổn hao sâu sắc. Tổn hại thanh danh thì dễ, chứ gây dựng thanh danh mới khó.

Sở Hoan biết rõ Đỗ Phụ Công không nói sai. Dân chúng là những người dễ bị đầu độc nhất. Nếu quả thực hôm nay có kẻ ở phía sau cố ý trù tính, có lẽ đối phương chỉ đang chờ hắn ra tay. Như vậy, tin này sẽ được truyền đi nhanh chóng, bách tính nghe được chính là tin tức Tổng đốc tân nhiệm tàn sát dân chúng. Nếu như vậy, Sở Hoan chưa ngồi ổn định đã để lại tiếng xấu thật to ở Tây quan.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio