Edited by Cigar.
Mặc Lý hơi hơi mở mắt, dưới ánh sáng của đèn lồng đỏ nhu hòa, một thiếu niên có chút xa lạ chăm chú nhìn cậu, con ngươi màu hổ phách thập phần hút hồn.
“Em không sao chứ?”
Mặc Lý còn chưa kịp trả lời, ba của cậu đã muốn quá sợ hãi bổ nhào tới bên cạnh. Là một vị phụ huynh cực kì phong kiến, Mặc bầu gánh đa số chỉ quở trách la rầy cậu, rất hiếm khi quan tâm đến mức thất thố như vậy.
Mặc Lý còn chưa kịp cảm động, Mặc bầu gánh sau khi liên tục hô tên của cậu đột nhiên liền biến thành quan tâm một người khác.
“Yến thiếu gia không sao chứ?! Mau, mau thả nó xuống! Mau nhìn xem cánh tay của ngài có bị sao không? Mặc Lý nặng như heo làm sao tay ngài có thể chịu được? Đỡ nó làm gì, nó da dày thịt béo ngã cũng không chết được, nhanh xem Yến thiếu gia có bị thương hay không!”
Mặc Lý đầu óc choáng váng không biết bị ai kéo xuống, sau đó bị đẩy vào đám người bên ngoài, thiếu gia họ Yến quý giá kia lập tức được một đám người vây quanh ân cần hỏi thăm. Bảo bối vừa khiến tất cả mọi người chú ý là cậu nay lập tức biến thành kẻ đáng thương không ai thèm quan tâm hỏi han.
“Ê.” Mặc Lý nhất thời có chút tủi thân, cũng không biết kể khổ với ai. “Làm ba kiểu gì vậy.”
Lý Thiếu Thiên đi đến cạnh cậu, xoa nắn cánh tay của Mặc Lý.
“A Ly không sao chứ?”
“Làm em sợ muốn chết, hiện tại tim vẫn còn đập thình thịch, ngực có điểm khó chịu.” Mặc Lý vuốt ngực kể khổ. “Chân cũng mềm nhũn, chỗ này đau, có khả năng bị trật.”
Lý Thiếu Thiên bất đắc dĩ ngồi xổm xuống, xoa xoa chỗ cậu chỉ.
Chu Phi đứng ở cách đó không xa, kinh hồn vuốt mái tóc nhuộm lòe loẹt.
“Ai da làm tao sợ muốn chết.”
“Liên quan gì đến mày.”
Mặc Lý vẫn buồn bực như cũ, nhìn thấy cảnh tượng sao quanh trăng sáng bên kia.
Lần đầu tiên không phải là tiêu điểm khiến người khác chú ý, Mặc Lý có điểm không quen.
“Thế này tốt lắm, sư phó lần này mời người ta ăn cơm không biết có thành công tạo quan hệ hay chưa, ngược lại còn mắc nợ nhân tình của Yến gia.” Ngay cả nhà bị cưỡng chế di dời cũng chưa đúng lý hợp tình như vậy.
Người bên này cuối cùng cũng biểu diễn màn xu nịnh đủ, Yến thiếu gia cũng rốt cuộc chứng minh được bản thân không bị va, không bị đập, một chỗ thương tích cũng không có. Mặc Lý cảm thấy có mấy người nhìn qua còn có vài phần thất vọng.
Nếu Yến thiếu gia ở Mặc Huyền bị thương, phải ở lâu thêm một chút, bọn họ càng có nhiều cơ hội làm quen lôi kéo quan hệ.
Thế giới người lớn dơ bẩn. Mặc Lý đang oán thầm thì chống lại đôi mắt màu hổ phách kia.
“Không dùng nhiều sức, A Ly rất nhẹ.” Yến thiếu gia không đầu không đuôi nói một câu, trong tiếng từ biệt cùng giữ lại của mọi người cùng ông Lý đi mất.
Có ý gì? Mặc Lý không rõ lắm ý của đối phương. Vì sao trước khi đi còn khẳng định cậu rất nhẹ? Khinh thường cậu hả?!
Mặc bầu gánh còn đang may mắn Yến Lẫm không có việc gì, bằng không ông còn bảo vệ gánh hát gì nữa, ra ngủ ngoài đường luôn cho xong.
Chu Phi đột nhiên cho ông một kích nặng nề.
“Anh ta khẳng định là mất hứng.” Chu Phi vuốt cằm, dựa sát vào Mặc Lý nói: “Vốn là một cảnh anh hùng cứu mỹ nhân cực kì ngầu, cuối cùng lại bị người vây quanh hỏi này hỏi kia không để yên, giống như bản thân là con gà bệnh. Anh ta khẳng định tức giận, còn giả vờ, ha ha.”
Mặc bầu gánh nhất thời như bị sét đánh. Chỉ lo xum xoe, ông lại quên mất Yến Lẫm rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa trẻ vị thành niên, tranh cường háo thắng chết vẫn còn sĩ diện mới là bản tính của thiếu niên.
Thiếu niên trước khi đi còn cố ý nhấn mạnh thêm lần nữa với bọn họ hắn vừa rồi đỡ Mặc Lý rất nhẹ nhàng, Mặc bầu gánh muốn phủ định lời nói của Chu Phi, lại tìm không ra một lý do.
Mặc Lý trực tiếp đạp Chu Phi một cước: “Mày mẹ nó nói ai là mỹ nhân.”
“Ai ai, tao chỉ nói một câu thành ngữ! Tao nói sai rồi được chưa?” Chu Phi trúng một cước còn muốn giải thích.
Ba của hắn, giám đốc Chu nhìn không nổi. Một đứa con của gánh hát nghèo túng, muốn cái gì cũng không có cái đó, nhiều nhất dựa vào nhân tình của người dân Mặc thành kiếm miếng cơm ăn, Mặc bầu gánh còn ôn tồn cầu ông có việc, con ông như thế nào ở trước mặt Mặc Lý giống như thấp hơn một đầu?!
“Chu Phi! Ba còn chưa có hỏi con, ai cho con tới? Về nhà sẽ trị con! Đi về đi về, đừng có ở đây làm ba mất mặt xấu hổ!” Giám đốc Chu túm đứa con không chịu thua kém đi về phía xe hơi đang đợi, Mặc bầu gánh cho dù ảo não cũng phải nén xuống, nhanh chóng tiễn khách về.
Thành quả hôm nay của con ông, xướng vở kịch đó, hiệu quả ra sao chưa biết, vì nó ngược lại đắc tội hai người, còn đều là người ông đắc tội không nổi.
Mặc bầu gánh tiễn hết khách xong thì trở lại hậu viện, hung hăng mười phần muốn đi giáo huấn Mặc Lý. Tới phòng của Mặc Lý lại chỉ tóm được không khí, mới biết được cậu sang phòng của Lý Thiếu Thiên tị nạn.
Hậu viện của rạp hát quy mô cũng không nhỏ, có bố cục kiến trúc cũ xưa. Gần một trăm đệ tử của gánh hát Mặc gia đều ăn ngủ nghỉ ở trong này. Mặc Lý và Lý Thiếu Thiên là hai người duy nhất có phòng riêng.
Lý Thiếu Thiên dám sập cửa vào mặt sư phụ, tất nhiên trong xương sẽ không có quan niệm tôn sư trọng đạo truyền thống, bởi vậy Mặc bầu gánh ở bên ngoài phòng của hắn quát mắng gõ cửa nửa ngày cũng không thể như nguyện, cuối cùng đứng ở trong sân gộp cả hai người mắng chung luôn.
“Chuyện tốt của ba đều bị con phá hỏng hết! Có bản lĩnh thì cả đời nằm ở trong phòng của sư ca đừng đi ra!” Mắng Mặc Lý xong lại mắng Lý Thiếu Thiên, thẳng đến khi ông Lỗ khuyên thành công lôi người về phòng, cuối cùng hậu viện mới thanh tịnh.
Mặc Lý ngồi ở trên giường ôm chăn, cầm máy chơi game chơi hăng say. Lý Thiếu Thiên mở cửa nhìn nhìn.
“Sư phụ đi rồi. Em về phòng ngủ hay là ngủ ở phòng anh?”
“Lười di chuyển.” Mặc Lý đầu cũng không nâng đáp.
Lý Thiếu Thiên cướp lấy máy chơi game của cậu, Mặc Lý nhất thời nóng nảy: “Anh làm gì vậy, em sắp qua màn rồi!”
“Không trách sư phụ muốn giáo huấn em. Gánh hát sắp bị phá bỏ, em còn nghĩ đến chuyện chơi game.”
Mặc Lý vươn người tới muốn cướp lại máy chơi game, cướp không được liền dùng tay vò đầu Lý Thiếu Thiên thật mạnh.
“Trả hay không trả!”
Đây là chiêu thức chuyên dùng để đối phó Lý Thiếu Thiên của Mặc Lý, học từ mẹ của Shin cậu bé bút chì, mỗi lần xuất chiêu này đều có thể đạt được mục đích, lần này cũng không ngoại lệ. Lý Thiếu Thiên dùng một bàn tay sửa lại tóc bị cậu vò rối, một tay khác đưa trả máy chơi game cho cậu, bên trong hợp với tình hình truyền đến âm thanh game over.
Mặc Lý vứt máy chơi game qua một bên, giang hai cánh tay nằm trên giường.
“Đập bỏ thì đập bỏ, về sau cũng không cần bị ép buộc phải xướng hí khúc, anh cũng không thích xướng hí đúng chứ? Xướng hí làm sao hấp dẫn được nhiều cô gái ái mộ như vậy.”
“Nhưng nơi này là truyền thừa của gánh hát Mặc gia.”
“Đúng vậy, truyền bao nhiêu thế hệ rồi? Em không đếm được. Truyền lâu như vậy, một ngày nào đó sẽ thay đổi, sẽ biến mất. Các hoàng đế ngày xưa còn không dự đoán được cung điện của bọn họ sẽ biến thành điểm du lịch, ba hy vọng gánh hát Mặc gia thiên thu muôn đời, như thế nào có thể.”
“Ít nhất không cần bị hủy ở thế hệ này.” Lý Thiếu Thiên thở dài.
“Đây là sóng triều của thời đại, mọi người chính là châu chấu đá xe.” Mặc Lý giễu nói, hai tay giao nhau để dưới gối. “Nếu cuối cùng là kết cục bị hủy diệt, vì sao không để nó bị diệt vong một cách tiêu sái dứt khoát. Nơi nơi quỳ cầu thương hại, đặt nó vào tình cảnh vừa đáng buồn vừa đáng thương. Trân bảo bản thân nâng niu quý trọng lại bị người khác xì mũi cười khinh, làm tôn nghiêm của nó bị giẫm nát trong lớp tro bụi, kéo dài hơi tàn, cuối cùng làm nó hèn mọn chết đi. Đây mới là khinh nhờn lớn nhất với nó.”
“A Ly, đừng hạ thấp chính mình như vậy. Kiêu ngạo lớn nhất của gánh hát Mặc gia chính là em, em là trân bảo mà sư phó nâng niu khiến tất cả mọi người đều kinh diễm, sẽ không ai xì mũi cười khinh em.” Lý Thiếu Thiên cúi đầu nhìn sư đệ chiếm giường hắn, lại phát hiện người vừa rồi còn nói liên tục không ngừng đã muốn vô tâm vô phế chìm vào giấc ngủ.
Trong căn phòng xa hoa nhất khách sạn Mặc thành, Yến Lẫm cởi tây trang, xắn tay áo lên, đối diện gương cẩn thận giơ lên hai cánh tay.
Sườn trong của hai cánh tay một mảng xanh tím, lấy ngón tay thử chọc chọc, Yến Lẫm đau đến mức hít một ngụm khí lạnh.
Thiếu niên thoạt nhìn thân thể nhẹ như yến va vào trong lồng ngực thật sự không phải nặng bình thường, thiếu chút nữa khiến hắn đỡ không nổi.
Yến Lẫm kéo ống tay áo xuống, lấy tập văn kiện Yến Phương giao cho hắn, tìm tờ bản vẽ hạng mục lật xem.
Dựa theo quy hoạch của chính phủ, ở vị trí đất của gánh hát Mặc gia sẽ xây vài tòa trung tâm thương mại và văn phòng, còn có quảng trường dành cho giới trẻ hoạt động. Yến Lẫm có thể khẳng định, Nam thành tương lai nhất định sẽ trở thành trung tâm giải trí càng thêm hiện đại phồn hoa hơn so với thành mới hiện tại.
Vô luận nhìn theo phương diện nào cũng sẽ không có không gian cho một cái gánh hát cũ xưa sinh tồn.
Mặc dù hắn nguyện ý để lại cho Mặc gia một vị trí —— tìm một khu đất trong đô thị hiện đại cũng không khó, chỉ cần sửa bản vẽ thiết kế là được. Có lẽ diện tích không lớn như gánh hát hiện tại, nhưng khẳng định có thể cho gánh hát Mặc gia một cơ hội thở dốc.
Nhưng sau đó thì sao? Không ai sẽ đi xem diễn hí, nơi đó là thế giới thuộc loại người trẻ tuổi, có mall, rạp chiếu phim, phòng karaoke, một cái gánh hát xướng mấy điệu cũ rích nhất định không thể hút khách vào xem.
Mặc bầu gánh là một ông già cố chấp ngang ngược, vì muốn hấp dẫn khách, ông nhất định ép Mặc Lý lên sân khấu biểu diễn, tựa như tối nay.
Tà tiên bễ nghễ liếc phàm trần bằng nửa con mắt trên sân khấu kịch, lại chỉ vì khẩn cầu chiếc vé trong tay khán giả.
Bữa tiệc qua đi, Mặc bầu gánh bất an chờ đợi hồi lâu, lại không ngừng nhờ người nói đỡ, muốn tự mình bái phỏng Yến Lẫm, lại ngay cả góc áo của Yến thiếu gia cũng sờ không được.
Vài ngày sau, rốt cuộc một tin bụi trần lắng đọng truyền đến.
Gánh hát cổ xưa của ông, chung quy là không thể bảo vệ được.
Hao tâm tổn sức lâu như vậy, tất cả đều là một hồi phí công. Mặc bầu gánh ngang ngược cả đời rốt cuộc không cần tiếp tục áp chế tính tình, làm trò trước mặt rất nhiều người thóa mạ một lần rồi lại một lần cái “thằng nhóc không biết trời cao đất rộng họ Yến” kia.
Công tác phá bỏ và di dời đi nơi khác đã muốn bắt đầu rồi. Bởi vì hoạt động xung quanh của Mặc bầu gánh, gánh hát vẫn chưa quyết định ngày đập bỏ, đội ngũ chấp hành lệnh chỉ có thể tiến hành mấy nơi xung quanh rạp hát. Hiện tại bụi trần lắng đọng, Mặc bầu gánh còn muốn bảo vệ gánh hát, trở thành một hộ bị cưỡng chế, xem ai dám đến cưỡng chế phá bỏ. Nhưng là kiên trì không được vài ngày, công trường thi công lộn xộn xung quanh làm cho mấy khách quen ban đầu cũng không ghé nữa. Mặc bầu gánh đã muốn thấy được tương lai ông trở thành hộ bị cưỡng chế trong mắt Chính phủ, khiến gánh hát Mặc gia tươi sống bị kéo lê đến chết. Cuối cùng ông không thể không khuất phục, ký tên nhận khoản tiền bồi thường, mang theo già trẻ lớn bé dọn ra khỏi gánh hát.
Mặc Lý đứng ở cách đó không xa, hai tay đút túi quần đồng phục, vừa nhai kẹo cao su vừa nhìn cảnh các loại máy móc to lớn tiến về gánh hát cổ xưa mới mấy ngày trước còn giăng đèn kết hoa mở tiệc chiêu đãi tân khách.
Trong trí nhớ của cậu, gánh hát chưa bao giờ náo nhiệt như hôm đó. Ngày hôm đó gánh hát cũ như một lão già tóc bạc bỗng nhiên trở lại thanh xuân, tinh thần cao gấp trăm lần, khí thế dâng trào, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của Mặc Huyền.
Có lẽ ở trong quá khứ cậu chưa từng chứng kiến, gánh hát cũng đã từng có thời gian phong quang vô hạn như vậy. Mặc kệ thế nào, ở trước khi hóa thành tro bụi lại có thể một lần nữa huy hoàng, nó có thể một chút cũng không tiếc nuối.
Chu Phi dẫn theo mấy đàn em ngồi xổm ở đống gạch cách đó không xa lén quan sát. Mặc Lý trốn tiết đi tới nơi này, hắn cũng trốn tiết đi theo, mấy tên đàn em cảm thấy hôm nay là thời cơ báo thù rất tốt. Ai cũng xoa tay, thảo luận phải phối hợp như thế nào để áp chế Mặc Lý.
“Chúng ta tiến lên, hai người đánh phía trên hai người đánh phía dưới, trước tiên giữ chặt tay chân nó để nó không thể nhúc nhích. Sau đó đại ca chạy tới đánh nó, lần này khẳng định không cho nó chạy trốn!”
Xe ủi đất bắt đầu từ từ khởi động, bức tường chắc chắn ở trước máy móc cỡ lớn yếu ớt đến mức chỉ cần một chạm là tan tành. Cổng lớn ngã xuống, tường ngoài nát vụn, xe ủi đất tiến vào khoảng sân lợp đá, mặt sân bình thường vốn vẫn luôn sửa sang chỉnh tề mỗi ngày bị đè tạo thành mấy cái khe xấu xí. Sau đó là phòng tiếp khách, sân khấu kịch, dãy phòng ở hậu viện, xe ủi đất đâm thẳng vào trung tâm rạp hát. Mấy đàn em trong bối cảnh huyên náo thảo luận đến khí thế ngất trời, Chu Phi lại đột nhiên đứng lên.
“Cậu ta khóc!”
“Cái gì?” Mấy đàn em không hiểu ra sao.
Chu Phi quăng hết mấy đàn em đang cẩn trọng bàn làm sao để thành côn đồ, nhấc hai đùi chạy về phía Mặc Lý.
“Mặc Lý.”
Mặc Lý nghe thấy âm thanh quay đầu nhìn hắn, lại giống như thứ cậu đang nhìn không phải hắn, ánh mắt của cậu tràn ngập mờ mịt, đôi mắt hắc bạch phân minh chứa đầy nước mắt, giống như từng chuỗi ngọc rơi xuống.
Trong lòng của Chu Phi phát ra một trận quặn đau. Ngay cả thời điểm Linh Linh mà hắn yêu khóc với hắn thì hắn cũng chưa từng có cảm giác như vậy.
“Tôi không có nhà.” Mặc Lý khóc nói.