Quốc Sắc Thiên Hương

chương 83: một buổi thử vai

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edited by Cigar.

Đại đạo diễn Lâm Tín nhìn người thanh niên trẻ tuổi xinh đẹp đứng ở giữa phòng, buổi thử vai kéo dài tới trưa làm ông nhìn người đẹp cũng muốn chán, chỉ có cậu trai trước mặt làm ông trước mắt sáng ngời.

Ông kì thật vẫn luôn tức giận, cảm thấy bất bình chuyện nữ chính trong phim của ông bị boss tư bản điều động nội bộ, cho nên cũng chưa cho ai sắc mặt tốt, mặt đen như đáy nồi làm cho những người trẻ đến thử vai sợ tới mức đứa nào đứa nấy đều giống như mấy con chim cút. Trong lòng lo sợ, tất nhiên biểu hiện sẽ bị suy giảm rất nhiều. Hơn nữa biên kịch ra đề thử vai có hai đoạn đều trích từ giai đoạn trước của kịch bản, là thời đỉnh cao lúc làm một công tử ăn chơi trác táng của vai diễn này, các bé chim cút diễn vai công tử kiêu ngạo thật sự là diễn muốn phát khóc luôn.

Kết quả như vậy là điều ông không nghĩ tới, ông chỉ đơn thuần là trong ngực buồn bực thôi.

Dù sao nữ chính bị chỉ định nội bộ, chuyện này đối với một đại đạo diễn như ông là chuyện không thường gặp. Địa vị trong giới đặt ở đó, nhà tư bản bình thường không thể sai khiến ông, còn những boss tư bản có thể sai được ông thì không có nhàn rỗi như vậy. Nhưng là không có cách nào, boss tư bản lần này chính là trâu bò như vậy, hơn nữa chính là nhàn rỗi như thế, đưa cho tiểu tình nhân mà hắn bao dưỡng một tài nguyên tốt cỡ này, khiến ngay cả ông cũng không thể không cong đầu gối, khuất phục trước quyền thế và lực lượng của tư bản.

Thậm chí nữ diễn viên được chỉ định nội bộ còn có thể tham dự buổi thử vai của diễn viên phụ, thật là, ôm đúng cái đùi thì có thể muốn làm gì thì làm như vậy sao?! May mắn năng lực của cô cũng tạm ổn, không đến mức kéo chân sau của ông. Nếu mà là một bình hoa phế sài, ông tình nguyện phủi tay không quay chứ không thể tự đập bảng hiệu của mình.

Kì thật ông đúng là đã oan uổng nữ chính của ông, diễn viên nữ được chỉ định nội bộ Tống Văn có một ước mơ vĩ đại, cô không muốn trở thành một con chim hoàng yến trên tay Yến Thâm, cô hy vọng có thể đạt được địa vị mà có thể ngang hàng nói chuyện với đối phương. Cho dù là bởi vì quan hệ với Yến Thâm đã giúp cô mở cánh cổng tiện nghi, cô vẫn hy vọng có thể dựa vào khả năng của bản thân để lập nên sự nghiệp.

Tuy rằng cho dù cô có được địa vị Ảnh hậu thì cũng không thể nói là hoàn toàn ngang hàng với một người đàn ông như Yến Thâm, nhưng ít ra lúc ấy cô có đủ mặt mũi để đứng ở bên cạnh hắn.

Bởi vậy hôm nay Tống Văn thật đúng là ôm tâm tính khiêm tốn đến tham gia thử vai, nhưng là nhà sản xuất lẫn đoàn làm phim muốn vuốt mông ngựa Yến Thâm, biết đây là tiểu tình nhân của đại boss, làm sao có thể đối đãi cô như tiểu minh tinh bình thường, cho cô quyền phát biểu ý kiến với những người tới thử vai phụ, cũng là ý cất nhắc cô.

Chờ một hồi thì chờ tới kì ba là Mặc Lý, Tống Văn cũng buồn bực không kém đạo diễn là mấy.

Nơi có Mặc Lý ở còn có chỗ để người khác tỏa sáng sao? Tống Văn nhìn thấy cái người đang đứng khoanh tay giữa căn phòng kia, miễn bàn có bao nhiêu sốt ruột. Cô có dự cảm phi thường không tốt, vô luận là với cái bộ phim này, hay là với tình yêu của cô ——

Không đúng, sao cô có thể nghi ngờ thẩm mỹ của Yến tiên sinh? Yến tiên sinh còn thẳng hơn cả thước thẳng, tiểu yêu tinh này làm sao có thể ảnh hưởng đến tình cảm của cô và Yến tiên sinh?! Tống Văn nhắm mắt lắc đầu, muốn vứt đám mây u ám báo hiệu điềm xấu trên đỉnh đầu lên chín tầng mây.

Đại đạo diễn Lâm hạ chỉ thị với Mặc Lý.

“Được, vậy cậu diễn đoạn Lữ tiểu thiếu gia hiến vật quý đi.”

Bàn tay trắng nõn của Mặc Lý lật lên, lòng bàn tay nâng không khí, nhưng khi tầm mắt của cậu liếc qua, không khí như hóa thành một bảo vật làm người khác thèm nhỏ dãi.

Chức nghiệp cho phép, động tác và ánh mắt của cậu không khỏi mang theo một chút ý nhị hí khúc, dung nhan tuấn tú thế thái phong lưu, tựa như một vương hầu công tử được nuông chiều từ bé thực thụ.

Cậu nhắm lại hai mắt, lúc mở ra, ánh mắt đã muốn trở nên lạnh nhạt, khóe miệng cũng cười, cười với người muốn mua đồ gia truyền nhà cậu.

“Đại nhân thỉnh xem, vật này chính là đồ gia truyền đã truyền qua rất nhiều thế hệ của Lữ gia, vô giá. Không biết có thể lọt vào mắt của đại nhân không?”

Mặc Lý đã sớm học thuộc lời thoại làu làu, nhìn không khí bắt đầu biểu diễn.

Những người khác đến thử vai cũng đã từng diễn qua đoạn ngắn mà vai diễn sau khi trở nên nghèo túng này, để cho đạo diễn Lâm đánh giá thì, bình bình thường thường, quy quy củ củ. Vai diễn này không tính phức tạp, cảm xúc của nhân vật biến hóa rất rõ ràng, đắc ý hay nghèo túng đều biểu hiện thực trắng ra, muốn diễn cũng không khó. Những người khác diễn công tử nghèo túng nhiều ít đều tỏ ra chút nghèo khổ hoặc sợ hãi rụt rè, đây là lý giải cơ bản nhất về nhân vật, đạo diễn Lâm đối với người diễn vai này cũng vốn không có nhiều yêu cầu lắm, diễn đúng là được.

Chính là cách chàng trai trước mắt biểu diễn lại không giống như những người khác, cậu cũng muốn cúi đầu, phải dâng lên đồ gia truyền, phải bán đi cơ nghiệp tổ tông để đổi lấy vài năm kéo dài hơi tàn, nhưng trên người cậu có nghèo túng lại không có đau khổ. Cậu cũng muốn khúm núm với người cậu xưa nay khinh thường, chính là sống lưng thẳng tắp lại mang theo sự cao ngạo không hòa hợp, mà cái sự cao ngạo này lại là đáng cười biết bao, cũng không thích hợp, bởi vậy khiến cậu trở nên yếu ớt, làm việc mua bán có nguy cơ thất bại.

Quý công tử nghèo túng, người khác diễn chính là nghèo túng thê thảm, còn cậu cho dù là nghèo túng lại vẫn không bỏ xuống được sự tôn quý trước đây.

Đạo diễn Lâm vốn đang chán nản rã rời nay trong mắt lại nồng đậm hứng thú.

Tống Văn vẫn luôn quan sát sắc mặt của mọi người lạnh mặt, sao cô lại không cảm thấy điều này là ngoài ý muốn.

Tiểu hồ ly này chính là có bản lĩnh hấp dẫn ánh mắt của mọi người, cô đã sớm nhìn thấu.

Đạo diễn Lâm còn thật sự nghiêm túc xem cậu biểu diễn xong một đoạn này, sau đó một lần nữa khôi phục lại tư thế đàng hoàng. Rút đi bóng dáng người trong vở diễn, tươi cười trên mặt lại trở lại là nụ cười ngọt ngào mát lành của một cậu trai trẻ.

Khụ khụ, ngọt ngào và vân vân đều là đánh giá khách quan, cũng không phải là đạo diễn Lâm ông có ý gì với nam sắc.

Biên kịch lại xuất ra hai đoạn khác trong kịch bản để Mặc Lý diễn, một cái là đoạn lúc Lữ tiểu công tử đường hoàng xuất hiện lần đầu, cái còn lại là đoạn lúc tán tỉnh với nữ tử trong chốn hoan lạc.

Đoạn xuất hiện lần đầu rất đơn giản, tiểu công tử tuấn mỹ tùy ý đường hoàng hô lên lời thoại, cũng đủ làm cho người khác trước mắt sáng ngời.

Đoạn tán tỉnh với nữ tử trong chốn hoan lạc, chàng trai tới thử vai ở đối diện lại có một cách biểu diễn không giống như người khác. Để cho đạo diễn Lâm đánh giá, những người tới thử vai phía trước diễn chính là công tử quần áo lụa là, còn Mặc Lý diễn chính là công tử phong lưu.

Đây là kỹ năng diễn xuất của diễn viên. Một đoạn kịch bản giống nhau, nhưng thần thái biểu diễn có thể khác nhau, động tác, thậm chí giọng điệu nhấn âm lúc đọc thoại, hiệu quả tạo ra có thể khác nhau một trời một vực.

Đây không đơn giản chỉ là kỹ năng diễn xuất hay hay dở, mấu chốt trong đó chính là diễn viên có giao bản thân cho linh hồn của vai diễn hay không.

Công bằng mà nói, người khác biểu diễn không thể nói là sai, chàng trai trước mắt này cũng không phải là diễn xuất nghịch thiên hay cực cực tốt. Thậm chí nếu để đạo diễn Lâm và biên kịch tự nhận xét, đắp nặn của bọn họ dành cho vai Lữ công tử này vốn chính là cách những người khác diễn, giai đoạn thứ nhất là công tử quần áo lụa là, giai đoạn thứ hai là yếu đuối, giai đoạn thứ ba là thăng hoa vì dấn thân cứu quốc. Loại thăng hoa này kì thật cũng chỉ là để làm nổi bật vai chính, là kết quả của sự ảnh hưởng bởi nhân cách và mị lực của vai chính. Đơn thuần nhìn vai diễn này mà nói, thân là người sáng tác cũng không có giao cho nhân vật này một nội tâm phức tạp đến vậy.

Nhưng Lữ công tử mà thanh niên xinh đẹp này diễn xuất lại làm cho đạo diễn Lâm thấy được một loại khả năng khác.

“Mặc Lý đúng không? Nói một chút lý giải của cậu đối với nhân vật này đi.” Đạo diễn Lâm gõ bàn.

“Lý giải?” Mặc Lý mấy ngày qua chỉ tập diễn xuất, cũng không ai nói với cậu còn phải giải đề phân tích nhân vật tại chỗ, nhất thời có chút ngơ ngác, hai mắt chớp chớp, não nhanh chóng vận tác.

Nhân vật này có cái gì cần lý giải sao? Nhân vật bọn họ viết nên có chiều sâu như nào chẳng lẽ bọn họ không tự biết à? Nam chính nữ chính và mấy vai phụ chủ chốt thì đúng là đặc biệt phức tạp, có chiều sâu, còn Lữ công tử này chỉ cần ba câu là có thể nói hết.

“Giai đoạn đầu là một công tử quần áo lụa là ăn chơi trác táng, giai đoạn giữa sau khi nghèo túng thì lộ ra sự yếu đuối và ích kỷ, giai đoạn cuối dưới sự ảnh hưởng của diễn viên chính thì chuyển hướng kiên định.” Nói ba câu liền ba câu, nhiều thêm một câu cũng không thêm. Tính cách của Mặc Lý chính là rõ ràng như vậy.

Đạo diễn Lâm đang hưng trí bừng bừng bị dội một chậu nước lạnh, nhất thời không nói gì.

“Chỉ như vậy?!” Chẳng lẽ không có đào sâu nội hàm nhân vật thêm một chút, đắp nặn tính cách nhân vật trở nên phức tạp hơn chút sao?! Cậu vừa rồi diễn cũng không phải là như vậy!

“Oạch, bằng không thì còn có cái gì nữa?” Mặc Lý cũng rất là câm nín.

Hay là nhân vật này còn có nội hàm gì mà cậu không nhìn ra, tác giả còn có tư tưởng quan trọng gì muốn biểu đạt mà bị cậu bỏ qua? Không phải chứ, ngữ văn của cậu cũng không có kém như vậy mà!

Đạo diễn Lâm bị câu hỏi đúng lý hợp tình của cậu hạ gục. Cậu khái quát thật sự đầy đủ, đúng là không có gì khác cần bổ sung.

Ông rốt cuộc cũng nhìn ra, không phải là người đối diện có lý giải với nhân vật khác người bình thường bao nhiêu, cậu thuần túy chính là dưới sự lý giải giống hệt mà diễn xuất ra một Lữ công tử hơi bất đồng với người khác. Cậu đích xác diễn một công tử quần áo lụa là, cũng đích xác diễn một công tử nghèo túng muốn sống nên khúm núm hiến vật quý, nhưng chính là vì điểm hơi bất đồng ấy, cậu liền làm vai diễn này đi vào lòng người xem.

Đây cũng là một loại thiên phú, cho nên cùng một vai diễn, có người diễn bình bình thường thường thản nhiên qua đi, có người lại có thể nổi tiếng phá trời, làm cho fan và khán giả lâm vào điên cuồng, đều là có lý do cả.

Phó đạo diễn ngồi bên cạnh ghé đầu lại đây, cùng ông nói nhỏ: “Đứa bé này không tồi.”

Đạo diễn Lâm gật đầu, không nói thêm gì, nhìn về phía Mặc Lý.

“Được rồi, hôm nay tới đây thôi, cậu có thể về chờ tin.”

Mặc Lý liền cúi đầu chào mọi người ở đây một cái, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio