Cho dù nhà cô có nhiều tiền đi chăng nữa thì cũng không thể thoát khỏi sự ép buộc của dân làng.
Bọn họ tụ tập người lại, nhốt cô vào trong lồ ng heo, thả trôi sông.
Cha của cô quỳ xuống ngăn cản hành động mất nhân tính này của bọn họ thể nhưng điều ông nhận lại chỉ có những đòn đánh đến chảy máu đầu.
Lồ ng heo cùng với tiếng la hét thảm thiết của cô vang vọng khắp con sông, nhưng chẳng có ai có thể đến cứu cô và đứa con chưa chào đời.
Cuộc sống của người phụ nữ bạc phận đã kết thúc.
Cha cô đã xây nên một ngôi mộ thật lớn cho cô ở nghĩa trang.
Cô chết một cách oan ức, trở thành một quỷ nữ tràn đầy thù hận, quay trở lại đoạt mạng tất cả người dân trong làng, cả cha của cô cũng chết một cách thảm thiết trong tay cô.
“Ha, cuối cùng thì bọn chúng đã chết một cách thật đau khổ, ta cũng nên đi rồi.”
Khuôn mặt quỷ nữ nở một nụ cười vô cùng thoả mãn sau đó cũng tan vào khoảng không cùng với ngọn lửa cháy rực của Nhã Kiều.
Không gian xung quanh cô đã không còn những tiếng gào thét đau khổ của những vong hồn nữa, mà thay vào đó là tiếng những con quạ đen xì kêu vang vọng khắp nơi.
Ánh nắng ban mai của mặt trời cũng bắt đầu lộ diện, chiếu sáng hết vùng đất đang bị bóng tối che phủ.
Nhã Kiều lau đi những giọt nước mắt đau khổ.
Bản thân cô là một sát thủ máu lạnh vô tình, không nên giậm chân tại chỗ vì một sinh mạng đã ra đi.
Nhã Kiều hướng mặt về phía ánh bình minh đang tỏa sáng, cô biết được mình phải tiếp tục cuộc hành trình của bản thân.
“Cảm ơn ngươi Bán Nguyệt, mong là kiếp sau ngươi sẽ được đầu thai làm người, có được một cuộc sống hạnh phúc.”
[…]
Tại hoàng cung Hạ triều, biệt phủ riêng của quốc sư Lãnh Huyết.
Sau một thời gian thần hồn bị trục xuất khỏi cơ thể do sự cố của việc sử dụng trận pháp cổ để nâng cao sức mạnh, cuối cùng ngài ấy cũng đã tỉnh lại.
Một chuyến phiêu du nhân gian thật bổ ích và thú vị, hắn còn gặp lại được cô bé năm xưa mà hắn từng cứu, đúng thật là có duyên mà.
“Cốc cốc...”
Tiếng gõ cửa phòng vang lên cùng với giọng nói của một người nam nhân cất lên:
“Thưa quốc sư đại nhân, hoàng đế bệ hạ cho gọi người ạ.”
Lãnh Huyết từ tốn đứng dậy, rời khỏi giường của bản thân, đi đến gặp hoàng thượng.
Chỉ một lúc sau, ngài ấy đã dừng chân trước tẩm cung của hoàng đế.
Đâu đâu cũng là ánh sáng màu vàng chói mắt, gỗ lim nhất phẩm quý hiếm.
Khi nhìn thấy quốc sư xuất hiện, một tiểu hài tử nhỏ tầm mười tuổi đã nhào đến ôm chầm lấy quốc sư.
Lãnh Huyết dịu dàng bế cậu bé lên.
“Sao đây? Ngài lại tìm thần có chuyện gì?”
Hoá ra đứa trẻ đó chính là hoàng đế hiện tại của triều nhà họ Hạ.
Vì phụ vương mất sớm nên cậu đã phải ngồi lên ngôi vua cai quản đất nước.
Tuy là một tiểu hài tử nhưng suy nghĩ của cậu lại rất trưởng thành, chững chạp không khác gì một vị vua.
Nhưng khi đứng trước mặt quốc sư, cậu lại trở về biểu cảm của một đứa trẻ mới lên mười.
Chấn Kiệt phụng phịu hai má lên chất vấn hắn:
“Hừm, nếu như ta không cho gọi ngài đến thì chắc ngài sẽ trốn ở trong cung Tây Hà không chịu ra đúng không?”
Lãnh Huyết cũng phải bất lực trước đứa trẻ kiêu ngạo này.
Hắn nhẹ nhàng xoa đầu cậu rồi từ tốn giải thích: “Thần có việc bận, nên không đến thăm người được, bây giờ thần chơi cờ với người nhé!”
Chấn Kiệt cũng không phải là một đứa trẻ khó dỗ, chỉ cần chơi với cậu bé một chút là mọi cơn giận dữ sẽ bay nhanh trong chốc lát.
Cậu vui vẻ lôi Lãnh Huyết đến trước bàn cờ.
“Được, khi nào ta thắng thì ngài mới được phép rời đi.”
Quốc sư cũng không có việc gì bận rộn nên sẵn sàng ngồi chơi với cậu nhóc cả ngày.
Ba canh giờ trôi qua, cũng đã sắp đến giờ ăn trưa nhưng Chấn Kiệt vẫn không thể nào đánh thắng nổi một trận với Lãnh Huyết.
Cái bụng nhỏ của cậu đã bắt đầu réo lên trong sự cầu cứu vô vọng.
Chấn Kiệt nhanh trí phá huỷ bàn cờ đang đánh để có thể nhanh chóng đi ăn.
“Khụ, khụ.
Trẫm lỡ tay phá bàn cờ rồi, nên nghỉ thôi chứ nhỉ?”
Cậu vừa dứt câu nói thì Lãnh Huyết đã dùng phép sắp xếp bàn cờ lại y như cũ.
Hắn nở nụ cười tươi tắn về phía cậu, “Đó, giờ có thể đánh tiếp rồi.”
Chấn Kiệt cũng phải bất lực trước chiêu trò này của Lãnh Huyết.
Nếu chơi bẩn không được thì cậu vẫn còn một cách khác hữu dụng hơn.
Chấn Kiện chạy đến nắm chặt lấy bàn tay của hắn rồi tỏ vẻ đáng thương như một chú cún nhỏ.
“Ta đói lắm rồi, tha cho ta lần này đi có được không? Điều kiện gì ta cũng đồng ý hết á.”
Lãnh huyết cũng không phải một người có sở thích bắt nạt trẻ con.
Hắn suy nghĩ một lúc rồi đưa ra yêu cầu:
“Thần sẽ tha cho bệ hạ, người phải hứa là sẽ không đến làm phiền thần trong thời gian sắp tới, vì lúc đó sẽ có một vị khách cũ đến thăm ta.”.