Tôn Phi bước vội tới, rất nhanh đã đi tới cuối con đường, trước mắt một màn sáng bao trùm.
Một không gian khổng lồ kẻ khác không thể tưởng tượng nổi xuất hiện trước mắt Tôn Phi, vừa nhìn qua làm cho người ta có một loại ảo giác —— quả thực kia là con đường mê cung thông lên mặt đất, không gian khổng lồ nơi đây so với "Anh Hùng thành" lớn hơn không biết bao nhiêu lần, ngẩng đầu hướng lên trên nhìn tới điểm cuối, chỉ thấy một mảnh tối đen, bất quá có chút ánh sáng lờ mờ không biết từ đâu truyền tới giúp cho có thể nhìn thấy địa phương cách đó ngoài ngàn mét, có một tòa tháp màu trắng cao tới năm sáu trăm thước giống như Kim Tự Tháp, đường kính cũng đến cả cây số, thon dần lên phía đỉnh, cả vật thể trắng hếu, trong đó còn mơ hồ lóe ra ngọn lửa xanh lét, lúc ẩn lúc hiện, im lìm khủng bố, phi thường dọa người.
Phần phật!
Một đạo hỗn độn nguyên tố quang diễm lóe lên, từ chuôi pháp trượng ngắn trong tay Tôn Phi mà bắn ra.
Một giây sau, thanh âm vỗ cánh phành phạch truyền đến, một con Ô Nha (quạ đen) toàn thân đen xì khổng lồ, sải cánh vượt qua một thước xuất hiện trên đỉnh đầu Tôn Phi, sau đó đậu lên bả vai hắn, thân mật ghé vào tai Tôn Phi nhẹ giọng kêu to vài tiếng, tựa như tiểu hài tử đang làm nũng cha mẹ, Tôn Phi mỉm cười đáp lại, sau đó dùng một loại ngôn ngữ thần bí nói vài câu, Ô Nha vui vẻ kêu một tiếng, sau đó vỗ cánh bay lượn, càng bay càng cao, rất nhanh đã tới phần đỉnh tối đen.
Ba đầu bạch sắc cự lang cũng nhận được mệnh lệnh của Tôn Phi, nhanh chóng đi khắp khoảng không gian này, bắt đầu tìm tòi.
Tôn Phi giờ mới bắt đầu cẩn thận đánh giá mọi thứ trước mắt.
Không gian này cũng không phải là một mảnh hắc ám, từ tòa bạch tháp phía xa kia cũng có phát ra ánh huỳnh quang leo lét, thêm nữa mặt đất dưới chân cũng nứt ra vài khe hở nho nhỏ, mỗi đường sâu chừng nửa gang, bề dài đều đặn, giống y như mạng nhện được bố trí tỉ mỉ vậy, bên trong những kẽ hở đó chỉ thấy đen kịt, nhưng mơ hồ lại có hồng sắc quang diễm thỉnh thoảng lóe lên, cũng đủ để cấp cho không gian thần bí trống trải này một chút ánh sáng.
Nhờ chút ánh sáng hiếm hoi này, Tôn Phi bắt đầu cẩn thận quan sát không gian thần bí to lớn này.
Rất nhanh hắn liền phát hiện, không giống như con đường thô ráp phía trước, trong không gian này rốt cục có dấu vết kiến trúc tồn tại, trên mặt đất, thật nhiều cột đá đường kính mười thước hoặc đứng hoặc nằm ngang, mặt trên có chút đường nét điêu khắc đơn giản, chứng tỏ từng được con người động tay qua, cột đá hình thức cũng phức tạp, hình thoi có, hình trụ có, hình tứ phương có, mà mỗi cột đều cao ít nhất hai ba mươi thước, nặng chí ít trên vạn cân, nằm rải rác trong khoảng không này, nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện chúng được phân bố theo một quy luật phi thường quỷ dị, vừa vặn vây quanh tòa bạch tháp khủng bố nằm ở trung tâm kia.
Tôn Phi cẩn thận quan sát những cột đá to lớn này, rất nhanh liền phát hiện một ít khác thường —— toàn bộ những cột đá nằm trên mặt đất, không ngờ là bị một lực lượng cự đại nào đó đánh trúng, sau khi đổ trên mặt đất liền bị gãy thành vài đoạn, mặt trên che kín vết cắt đao kiếm, hơn nữa còn có dấu vết do móng vuốt động vật gây ra, Tôn Phi thậm chí còn ở vài cột đá tìm ra mấy quyền ấn rõ ràng.
Mấy cột đá này phi thường cứng rắn, Tôn Phi trước giờ chưa từng thấy qua, hắn biến thân trở thành trạng thái "Cự hùng", tập trung toàn lực một chưởng đánh lên bề mặt cột đá, Đức Lỗ Y cấp lực lượng đã tương đương tam tinh cấp, sau khi biến thân thành "hùng nhân" lực lượng bạo tăng gấp đôi, cũng chính là có sức mạnh tương đương ngũ tinh sơ giai, lực lượng như vậy đã muốn phi thường kinh người, nhưng làm hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là, một chưởng này bổ xuống thậm chí ngay cả một vết xước cũng không gây ra nổi. Truyện được copy tại
- Cái này…
Tôn Phi hít một hơi lãnh khí, phát hiện này làm trong lòng hắn bỗng nhiên cả kinh, muốn lưu lại quyền ấn trên cột đá, xem ra ít nhất cũng phải là cao thủ lục tinh cấp, rốt cuộc là ai làm điều này? Hơn nữa rất rõ ràng, vết đao kiếm cùng quyền ấn chi chit trên thân cột, tuyệt đối không phải cùng là một người đánh lên, nói cách khác nơi này từng có vô số lục, thất tinh cao thủ hỗn chiến… Đây rốt cuộc là địa phương nào?
Mang theo nghi hoặc, Tôn Phi tiếp tục quan sát, hắn càng xem càng kinh hãi.
Bởi vì ở phía sau cột đá hắn phát hiện thêm càng nhiều dấu vết chiến đấu, có cột đá thậm chí trực tiếp là bị người tùy tay một kích đánh thành hai đoạn, sụp xuống trên mặt đất… Muốn tạo thành dấu vết như vậy, rốt cuộc phải là cao thủ cấp bậc gì mới có thể làm được? Nguyệt cấp cường giả? Nhật cấp tôn giả?
Sự việc phức tạp vượt xa suy nghĩ của Tôn Phi.
- Oa oa oa oa oa!!!
Đúng lúc này, từ xa truyền đến thanh âm kêu réo của Ô Nha.
Tôn Phi trong lòng vừa động, đem thị giác chuyển lên dung nhập với Ô Nha.
Nháy mắt, chỉ thấy một mảnh đá lởm chởm nham thạch xuất hiện trước mắt, che kín cả đỉnh đầu, Tôn Phi chỉ huy Ô Nha bay mất ngàn thước xung quanh, nhưng trên đỉnh đầu vẫn như cũ là vô tận nham thạch, giống nư là cả một mảnh đất đầy nham thạch bay lên trời rồi lập úp lại —— Tôn Phi không có đoán sai, nơi này vẫn chỉ là một không gian nằm trong lòng núi.
Không thể tưởng được, sâu trong hành lanh tối đen thăm thẳm kia, lại là một địa phương kỳ dị như vậy.
Tôn Phi tầm mắt vẫn dung hợp với Ô Nha cẩn thận quan sát, cuối cùng ngừng lại phía trên tòa bạch tháp, có lẽ đây là nơi tồn tại nhiều manh mối nhất.
Nhưng khi Tôn Phi chậm rãi tiếp cận tòa bạch tháp, hắn dần dần phát hiện việc không đúng.
Phía trên bạch tháp, ngọn lửa xanh lét lập lòe như có như không, không chút độ ấm, không ngờ là… Ma trơi?! Tôn Phi trong lòng cả kinh, bước nhanh đi đến mà nhìn kỹ, nhất thời bị sợ ngây người —— cái gì mà bạch tháp chứ, không ngờ là một đống hài cốt chất cao như núi, cả tòa bạch tháp cao tới bảy tám trăm thước, thế nhưng toàn bộ là do vô số bạch cốt tích luỹ mà thành - bạch cốt sơn.
Tôn Phi chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí chạy dọc sống lưng, giống như là có một bàn tay vô hình lạnh lẽo nhẹ nhàng vuốt ve, lông tơ hắn dựng cả lên, mấy bộ phim kinh dị kiếp trước xem qua giờ hiện lên rõ mồn một, một toàn bạch cốt sơn lớn như vậy, cần bao nhiêu cốt hài mới có thể chồng chất hoàn thành? Chỉ sợ là giết hại ngàn vạn nhân loại cũng vô pháp hoàn thành đi?
Thoáng ổn định một chút tâm tình, Tôn Phi cẩn thận quan sát.
Không xem thì thôi, càng xem càng là kinh hãi, Tôn Phi phát hiện đám cốt hài tạo nên bạch cốt sơn này cứng rắn dị thường, lấy thực lực Tôn Phi mà cũng không thể đem bóp nát, phảng phất là bạch sắc bách luyện tinh cương, hơn nữa, bạch cốt sơn này phi thường chỉnh tề, một tầng một tầng giống như bị người nào đó cẩn thận xếp lên, cầu kỳ chỉnh sửa, khiến nó tràn ngập tính kiến trúc cùng nghệ thuật, thêm nữa trên bạch cốt không chút bụi bậm, trơn bóng như mới, tuyệt đối không phải tự nhiên hình thành, dường như chỉ vừa mới được dựng lên.
- Chẳng lẽ tòa bạch cốt này chỉ mới được dựng lên gần đây? Đây chẳng phải là nói, nơi này ngoài hắn còn có người hay sinh vật khác tồn tại?
Ý nghĩ này xuất hiện, Tôn Phi lại một thân mồ hôi lạnh, hắn liên tục vòng quanh bạch cốt sơn, cũng không có phát hiện có cầu thang linh tinh gì đó đi thông đỉnh, càng không nói đến khe hở hoặc là thông đạo tồn tại, lại cắn chặt răng, Tôn Phi triệu hoán ra Ô Nha, sau đó chỉ huy lên Ô Nha bay vòng quanh ngọn núi, cẩn thận quan sát, nhưng cũng không phát hiện dấu hiệu có sinh vật tồn tại.
- Cần dựng một tòa cốt sơn như vậy, ít nhất cần hơn vạn lao động, không có khả năng không để lại chút dấu vết, thế này là sao…
Lại tiêu hao một giờ, Tôn Phi thậm chí tự mình leo lên đỉnh bạch cốt sơn quan sát, nhưng cũng chẳng phát hiện sinh vật tồn tại.
Bất quá trong quá trình này, hắn cũng có phát hiện mới.
Một tòa bạch cốt sơn này thực sự không phải toàn bộ là từ hài cốt nhân loại tạo thành, trong quá trình 'Leo núi' Tôn Phi đã phát hiện rất nhiều xương cốt lớn vô cùng, vượt quá ba bốn mươi thước, hiển nhiên là của sinh vật to lớn nào đó sau khi chết lưu lại. Cho dù trên núi không có bất kỳ một khối hài cốt đầy đủ nào, nhưng ngoài bộ hài cốt to lớn kia, Tôn Phi còn phát hiện rất nhiều hài cốt có cấu tạo tuyệt đối không phải là nhân loại, có bộ hết sức nhỏ, có bộ lại lớn dị thường… Bất quá, toàn bộ số hài cốt này đều có một điểm giống nhau, đó là phi thường cứng rắn, lấy thực lực hiện tại Tôn Phi thậm chí không thể đánh nát một khối nào.
Loại hiện tượng này chỉ có một giải thích…
Thực lực chủ nhân của hài cốt khi còn sống nhất định là siêu cao thủ vượt xa khỏi tinh cấp, chỉ có cường giả như vậy mới có thể đem khung xương cả người rèn luyện cứng rắn hơn cả sắt thép, , sau khi chết mặc dù là máu thịt mục nát, nhưng khung xương có thể bảo tồn ngàn năm, không giống người thường chỉ mấy chục năm sau hài cốt đã dễ dàng vỡ nát.
Phỏng đoán này quả thực làm Tôn Phi không thể tin được.
Nói cách khác, toàn bộ bạch cốt tạo thành bạch cốt sơn này, đều là hài cốt còn sót lại của những siêu cấp cường giả vượt xa khỏi tưởng tượng của hắn, nhưng vấn đề là, đi đâu mà tìm được nhiều siêu cấp cường giả như thế? Muốn tạo nên một tòa bạch cốt sơn quy mô như vậy, ít nhất cũng cần hài cốt của ngàn vạn sinh linh… Có hơn vạn siêu cấp cường giả chết ở nơi này? Điều này sao có thể, cường giả giống như vậy, chỉ sợ ngay cả ở những đế quốc như Zenit cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Đây quả thực chính là một tòa cường giả chi trủng! (Mộ của cường giả)
Tôn Phi từ trong đám bạch cốt rút ra một đoạn xương một sinh vật không biết tên dài hai thước, hình dáng giống loan đao, tùy tay trên không trung múa may hai cái, liền phát ra tiếng xé gió sắc bén, sau đó nhảy lên lăng không đánh xuống, chém lên cột đá phía xa, không ngờ lại xuất hiện dấu hoa lửa, đưa tay lau đoạn xương trong tay, hắn tấm tắc nói:
- Thật không thể tưởng tượng, xương cốt như vậy, quả thực có thể làm binh khí, nếu có thể làm cho mỗi binh lính Hương Ba Thành một binh khí bằng hài cốt này, quả thực có thể so với thần binh lợi khí!
Tôn Phi đột nhiên phát hiện, giá trị tòa bạch cốt sơn này không hề nhỏ!