Băng!
Trường cung rung động, mũi tên bắn ra.
Nhưng, chỉ bắn trúng con ngựa cưỡi của Hắc Nham vương.
Phù phù!
Hắc Nham vương sợ đến hồn phi phách lạc, mất đi bản năng cơ bản của một võ sĩ nhị tinh cấp, chiến mã gục, hắn không kịp sự đề phòng cho nên ngã lăn xuống đất, mặt mày xám xịt, răng rụng mất mấy cái, những viên ru-bi long lanh trên vương miện cũng bị văng vào bụi cỏ dại.
Phía trước còn có một gã hộ vệ cuối cùng quay đầu nhìn lại, sau đó lập tức giơ roi quất ngựa, chạy trối chết như phát điên, không quan tâm đến sự sống chết của quốc vương mình, trong lúc này thân ai nấy lo, chỉ sợ mục tiêu tiếp theo mà Tôn Phi bắn chính là mình.
Chứng kiến đối thủ đang chật vật, khóe miệng Tôn Phi nở một nụ cười tàn khóc.
Hắn nhanh chóng chuyển đến hình thức tử linh pháp sư, trong thoáng chốc, toàn thân hắn tỏa ra một luồng tử khí màu xám trắng âm trầm lạnh lẽo, sau đó hắn che mặt lại, rồi Tôn Phi nhanh chóng chạy đến cách Hắc Nham vương khoảng mười thước. Lúc này Hắc Nham vương còn đang choáng váng đầu óc, không để ý đến Tôn Phi đang tiến lại gần.
Tôn Phi xòe bàn tay, năm ngón tay bắn ra năm đạo bạch sắc tử khí, rồi như lập tức huyễn hóa thành năm đầu bạch sắc quỷ hồn, thấy Hắc Nham vương như thấy được mỹ vị huyết thực mà bay loạn tới, theo khe nhỏ giữa lớp khôi giáp mà chui vào cơ thể Hắc Nham vương.
Kỹ năng nguyền rủa của tử linh pháp sư —— "Suy lão trớ chú".
Có thể nguyền rủa một mục tiêu, khiến mục tiêu rất nhanh già yếu, trở nên chậm chạp, thương tổn phải chịu khi gặp công kích cũng tăng mấy lần.
Sau khi phóng thích kỹ năng, Tôn Phi nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy không hài lòng, lại xòe lòng bàn tay, một luồng tử khí xoay tròn hình thành một cơn lốc nhỏ xuất hiện trong tay hắn, đồng dạng lại chui vào người Hắc Nham Vương, sau đó, trong vòng nháy mắt, chỉ có thể có mình Tôn Phi nhìn thấy, trên đỉnh đầu của Hắc Nham vương hiện lên một luồng quang diễm màu đỏ nhạt, không ngừng lượn lờ.
Kỹ năng nguyền rủa của tử linh pháp sư —— "Mê loạn trớ chú".
Chính là nguyền rủa một mục tiêu, làm cho kẻ đó rơi vào tình trạng nóng nảy nổi loạn bên trong, kích thích dục vọng, làm nó phát tác bất chợt khiến kẻ đó công kích người bên cạnh mình không phân biệt được địch ta.
Liên tục hai kỹ năng nguyền rủa được phát ra, Tôn Phi cuối cùng cũng đã dừng tay, hắn không một chút ngần ngừ lập tức chuyển đến hình thức người man rợ, mở ra kỹ năng "Nhảy vọt" lập tức bay ngược lại, chỉ vài hô hấp đã biến mất, dọc theo con đường địa đạo hướng về Hắc Thạch thành.
Đây là lần đầu tiên Tôn Phi sử dụng kỹ năng nguyền rủa của tử linh pháp sư ở thế giới thật.
"Suy lão trớ chú" sẽ làm cho Hắc Nham vương đánh mất thân thể tinh khí, rất nhanh sẽ bị già đi và luôn đau ốm, hơn nữa khi phát sinh va chạm, cho dù là một va chạm cực nhỏ, cũng khiến hắn không ngừng bị chảy máu, mà "Mê loạn trớ chú" thì sẽ làm hắn trở nên cực kỳ nóng nảy, chẳng thể phân biệt được địch ta, cho dù là người thân tín nhất, thậm chí là nhi tử hay là vương hậu phi tử cũng sẽ phải chịu vô tình công kích của hắn.
Với hai đại trớ chú thuật quấn quanh thân, Hắc Nham vương rất nhanh sẽ trở thành một phế nhan, trở thành một con dã thú khát máu, hắn không còn sự khôn khéo như xưa, trở nên hoa mắt ù tai tàn bạo, đối với Hắc Nham quốc mà nói, có một quốc vương như vậy thì tất sẽ rơi vào trạng thái kinh khủng vô cùng.
Kỹ năng nguyền rủa của tử linh pháp sư sẽ đi theo Hắc Nham vương đến chết —— trừ khi có người chủ động giải trừ lời nguyền rủa giúp hắn, nhưng khả năng đó cực kỳ thấp, căn cứ vào nghiên cứu của Cain đại gia thì tử linh ma trong thế giới Diablo tuy đồng dạng với đại lục Azeroth, nhưng kỹ xảo và phương thức lại có những điểm khác biệt rất xa, Tôn Phi dám khẳng định ở đế quốc Zenit tuyệt đối không có ma pháp cao thủ nào có thể giải trừ được trớ chú khủng bố từ thế giới Diablo.
Đương nhiên, Tôn Phi không phải không có ý muốn lập tức diệt Hắc Nham quốc.
Nhưng hiện tại, thời cơ còn chưa đến.
Đầu tiên, quân viễn chinh Hương Ba đang vội vàng đến đế đô St. Petersburg tham gia đại hội diễn võ tác chiến, kỳ ngộ này là một việc cực kỳ trọng yếu đối với Hương Ba Thành, bởi vì trước mắt lực lượng của Hương Ba Thành không thể đối kháng trực tiếp với đế quốc Zenit, cho nên Tôn Phi đành phải dựa theo quy tắc của người ta tham dự trò chơi này, mà qua đó Hương Ba Thành có thể giành được không gian cùng nguồn tài nguyên mới để phát triển, hơn nữa sự tồn tại của đế quốc Zenit cũng có tác dụng như một cây dù che gió mưa, có thể che chắn một ít thương tổn từ ngoài đối với gốc cây còn non nớt như Hương Ba Thành.
Thứ nhì, hai nước trong lúc tùy tiện tranh đấu đã phạm vào pháp luật đế quốc, nếu chỉ là xung đột còn có thể một cái cớ hợp lý mà giải thích, tỷ như dưới vách đá phía sau núi tại Hắc Thạch thành này chôn mấy ngàn thi thể cư dân Hương Ba Thành, lúc trước cửu quốc liên quân có gan liên thủ công phạt Hương Ba Thành, tự nhiên cũng là dùng cái cớ hoàng tử nước nhà bị giam cầm vô lễ, nhưng đừng nhìn phương thức cửu quốc quốc vương kêu gào mạnh miệng như vậy, kỳ thực cùng lắm cũng chỉ muốn đập phá chút ít kiến trúc cho hả giận, chứ nếu thật sự nhảy vào Hương Ba Thành tiêu diệt Hương Ba vương thất, thì chính là trọng tội, bởi vương thất của từng nước phụ thuộc đều là trải qua đại đế của đế quốc sắc phong quý tộc, tiêu diệt vương thất không khác gì tạo phản, đặc biệt là một quốc vương nước phụ thuộc cấp bốn như Hắc Nham quốc, thân phận ở đế đô tuyệt không phải quốc vương một nước cấp sáu như Tôn Phi có thể sánh bằng, nếu Tôn Phi ở trong cơn giận mà tiêu diệt vương thất Hắc Nham thành, đế quốc chấp pháp kỵ sĩ điện thật sự sẽ như lời Hắc Nham Vương nói, tìm Tôn Phi gây phiền toái, Tôn Phi tuy rằng không sợ, nhưng là hiện tại Hương Ba Thành còn cần thời gian hòa bình phát triển, tận lực tránh phiền toái không cần thiết mới là thông minh, giờ phút này hắn cũng chỉ làm được đến thế, đợi sau khi đại hội diễn võ tác chiến qua đi, sẽ càng có nhiều cơ hội giết kẻ thù một mất một còn này.
Xuyên qua thông đạo dài hẹp, Tôn Phi mau chóng trở về Hắc Thạch thành.
Cuộc chiến đấu cơ bản đã kết thúc.
Hơn bốn nghìn tinh binh Hắc Nham thành bị diệt chín phần, còn lại khoảng ba bốm trăm người khác đang bỏ vũ khí đồng loạt quỳ gối ở quảng trường, đợi người Hương Ba Thành xử lí.
…
…
Híiiiiiiiiiiiiiiiiii!
Chiến mã hí vang, Hắc Nham vương từ trong bụi cỏ giãy dụa ngẩng đầu lên, chứng kiến tên "hộ vệ" bỏ lại mình liều mạng chạy lúc trước, đã cưỡi ngựa quay trở lại.
- Hắc Nham vương…Ngươi có khỏe không?
"Hộ vệ" tháo mũ giáp xuống, để lộ ra một khuôn mặt còn trẻ, bởi vì phút hoảng loạn vừa rồi mà hơi vặn vặn, mái tóc đen ướt sũng mồ hôi, loạn thành một đoàn. Hắn chuyển ngữ khí nói chuyện, làm gì còn thái độ tuyệt đối trung thành với vương giả, bất quá, tựa hồ tự áy náy lúc trước vứt bỏ Hắc Nham Vương một mình chạy trốn, cho nên có vẻ khách khí.
- Hừ, vẫn chưa chết được…
Đại nạn không chết, Hắc Nham vương từ từ bình tĩnh lại, chậm rãi chui từ trong bụi cỏ ra, mặc dù hắn thầm oán hận tên trẻ tuổi trước mắt, nhưng lí trí khắc chế lại, hắn nhìn theo hướng Tôn Phi biến mất, trong thần sắc ẩn chứa âm độc cùng oán hận trước nay chưa từng cói: Nguồn tại http://
- Hương Ba Vương, lần này bổn vương không chết, hắc hắc, ngươi tuyệt đối sẽ hối hận! Rất nhanh bổn vương sẽ cho ngươi tận mắt chứng kiến Hương Ba Thành bị công kích, nhìn thấy tất cả mọi người Hương Ba Thành bị ngược đãi mà chết trước mặt của ngươi, bổn vương thề, nhất định sẽ làm cho ngươi muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong!
- Thật sự là kỳ quái, Hương Ba Vương vì cái gì đột nhiên rút lui?
Người trẻ tuổi cảm thấy hơi kỳ lạ.
- Không có gì kỳ lạ cả, tuy rằng cái tên ngu ngốc kia bản tính nóng nảy, nhưng không phải là người đần độn, hắn biết lấy thân phận của một quốc vương nước phụ thuộc cấp sáu, nếu như giết bổn vương thì sẽ thế nào… Hắc hắc, tuy rằng hắn không dám giết ta, nhưng sớm hay muộn ta cũng sẽ giết hắn, chỉ cần cho ta cơ hội!
Người trẻ tuổi tóc đen đối với cách nhìn của Hắc Nham vương cũng không ủng hộ, bất quá hắn lại không nói thêm gì, thở dài nhẹ nhõm một hơi nói:
- Được rồi, nếu như ngươi không sao nữa, thì chúng ta nên theo kế hoạch của đại nhân mà quay về Hắc Nham Thành, chuẩn bị sẵn sàng cho hành động tiếp theo tại Liệt Nhật sơn mạch…
- Tốt, nhưng hoàng tử Ywen, lần này quân đội của bổn vương bị tổn thất thảm trọng, toàn bộ kỵ binh tại cứ điểm Hắc Thạch thành đã bị tiêu diệt, muốn cử người theo dõi hành tung của Hương Ba vương, chỉ sợ phải báo cho đại nhân tuyển cao thủ khác!
Vừa nghĩ đến cứ điểm Hắc Thạch thành cùng hơn bốn nghìn tinh binh toàn bộ đắm vào tay giặc, trái tim Hắc Nham Vương như nhỏ máu.
- Không thành vấn đề… Thực lực Hương Ba Thành cùng Hương Ba vương đã vượt qua khỏi dự tính của chúng ta, nhất định phải mau chóng đem sự tình nơi này bẩm báo cho đại nhân…
Hoàng tử tóc đen Ywen nói xong, vẫy tay một cái, một con hùng ưng cánh trắng thật lớn đang bay trong không trung đột ngột sà xuống đậu trên cánh tay của hắn, hắn dùng một loại ngôn ngữ kỳ lạ, nói vài câu thì con hùng ưng vỗ cánh bay đi xa.
Trong lòng Hắc Nham vương cảm thấy vừa lo sợ vừa nhục nhã, thực lực của Hương Ba Thành đích xác vượt xa dự liệu của hắn, chẳng những Hương Ba vương mạnh mẽ kinh người, mà những cao thủ dưới trướng của hắn cũng làm cho người khác phải khiếp sợ. Điều này tạo cho Hắc Nham vương một cảm giác sợ hãi chưa bao giờ có, tay hắn vịn vào một khối nham thạch muốn đứng lên, nhưng đúng lúc này, thân thể chợt run lên, chỉ cảm thấy một trận mệt mỏi chưa từng có, cánh tay người thường múa may bảo kiếm chém giết cường địch giờ không chút khí lực, chóp mũi hơi lạnh, đưa tay vừa sờ, một vết máu đỏ thẫm xuất hiện ở trên lòng bàn tay.
- Đáng chết… Chắc là vừa rồi té ngựa bị thương.
Hắc Nham vương cũng không quá để ý đến, hắn luôn tự thân chinh chiến nên bị thương là chuyện thường tình, cố gắng đứng dậy đi đến chỗ con chiến mã mà đám hộ vệ đã chết lưu lại, muốn cưỡi lên, thế nhưng vẫn như cũ hư thoát cực điểm, nếu như không nắm được dây cương, thì thiếu chút nữa lại ngã xuống đất, miễn cưỡng vận chuyển đấu khí trèo lên lưng ngựa, thì máu từ mũi hắn chảy ra càng nhiều.
Hơn nữa, đúng lúc này, một cảm giác buồn bực khó nói lên lời đột nhiên trỗi lên trong lòng hắn.
Hắc Nham vương nhìn hoàng tử từ nước phụ rhuộc thượng đẳng Ywen đang la lối om sòm, không biết vì điều gì mà có cảm giác hận đến cực điểm, trong nháy mắt thậm chí hắn nắm chặt thanh kiếm bên hông, muốn rút kiếm ra đâm vào hoàng tử Ywen, may mắn là một tia lí trí đã để cho hắn kìm lại trong lúc nghìn cân treo sợi.