Gió sớm thoáng lạnh, ánh bình minh đỏ như máu.
Cứ điểm Hắc Thạch một mảnh bận rộn.
Trận chiến ngày hôm qua vẫn còn chưa hề tan biến, hơn bốn nghìn binh lính tinh nhuệ Hắc Nham Thành đều chết sạch, trên mặt đất ngoài máu tươi xác chết ra, nơi đâu cũng đầy vũ khí và khôi giáp, nhiều đến mức nhóm quặng nô Hương Ba Thành không chút do dự mặc luôn những bộ áo giáp lên người, tay cầm những vũ khí sắc nhọn, sau đó đi thu nhặt lục soát toàn bộ chiến lợi phẩm, được hơn mười cỗ xe ngựa chỉnh tề.
Mặc dù đa số đều là những người phải trải qua một thời gian dài bị tra tấn nên thể trạng không tính là rất tốt, nhưng đại nạn mà không chết, Hương Ba Thánh vương từ trên trời giáng xuống cứu vớt bọn họ, hy vọng ngay trước mặt, cho nên một đám tinh thần đều rất cao, dưới sự dẫn dắt của Lampard, xếp hàng chuẩn bị, đại lục Azeroth là đại lục thượng võ, cho nên đa số các nam nhân đều biết cưỡi ngựa, lúc này tất cả đều cưỡi trên chiến mã của kỵ binh Hắc Nham quân, thêm vài cỗ xe ngựa chuyên chở phụ nữ cùng người lớn tuổi, đao thương đầy đủ đằng đằng sát khí nghe chừng cũng khí thế ra trò.
Đội ngũ phân chia xuất phát, ba người Lampard bái kiến Tôn Phi sau đó dẫn nhóm quặng nô Hương Ba Thành hồi hương.
Lúc đó, âm thanh chúc phúc cùng tạm biệt tràn ngập khắp quảng trường được bao phủ bởi rét lạnh cuối mùa thu.
Đúng lúc này người thanh niên gầy yếu Mola Ridge dìu lão nhân Zola xuất hiện trước mặt Tôn Phi.
(NB: chỗ này so với mấy chương trước tác giả đổi cách gọi thiếu niên tên Luka, phần cách xưng theo họ hoặc tên trong truyện không thống nhất, nên đành theo nguyên bản, vì tên nhân vật là Luka Mola Ridge)
Sau khi tiến hành đại lễ quân thần, lão nhân Zola quỳ một chân xuống đất, xung phong nhận việc nói:
- Bệ hạ, xin hãy cho thần đi theo quân viễn chinh, Liệt Nham sơn mạch này hẻo lánh hoang vắng, mê chướng mọc thành bụi, toàn là rừng thiêng nước độc, đại quân nếu không có dẫn đường thì rất dễ sẽ bị lạc, thần hai mươi sáu tuổi đã bị bắt đến đây làm nô lệ trong mỏ quặng cho nên rất thông thuộc địa hình ở đây, sống ở đây hai mươi mốt năm quen thuộc mỗi con đường mỗi một phương hướng, biết vị trí từng chiếc hầm, cũng đã gặp những mãnh thú hung ác nhất trong núi, thần cam đoan có thể giúp cho bệ hạ bằng tốc độ nhanh nhất vượt qua Liệt Nham sơ mạch...
- Nhưng thể trạng của ngươi…
Có một người am hiểu đường xá dẫn đường xuyên qua rừng rậm u tối, làm cho Tôn Phi không khỏi mừng vui trong lòng, lời lão Zola không phải không có lí, nơi này địa hình hiểm trở chắc chắn là cần một người dẫn đường, nhưng lão nhân này mới khỏi trọng thương, tuy rằng được dược tề thần kỳ của thế giới Diablo bù lại nhưng cho dù là thân thể lành lặn như trước đi một chặng đường dài như thế chắc chắn sẽ rất mệt hơn nữa rất có thể gây ra những chuyển biến xấu hơn.
- Xin bệ hạ yên tâm, thần là một lão nhân già nhưng xương cốt vẫn còn cứng rắn lắm…
Lão nhân thực sự dũng mãnh, mái tóc bạc bay trong gió, thế nhưng lão đẩy Mola Ridge ra, bê một hòn đá lên như khoe nói:
- Bệ hạ, người xem, lão già này còn có thể bê được đá lên, lão còn thể đi bộ trong một thời gian dài, hãy cho thần đóng góp một phần công sức cho việc quật khởi của Hương Ba Thành…
Nói đến đây lão có chút lớn tiếng hơn:
- Hai mươi năm nay thần chờ đợi ngày này đã lâu quá rồi!
Tôn Phi bị lão nhân đang hừng hừng nhiệt huyết này làm cho cảm động.
- Hảo, cứ như vậy đi, Oleguer, mang một con Xích Diễm thú đến đây, giao cho hướng đạo dày dặn kinh nghiệm của chúng ta…
Nói tới đây Tôn Phi hướng ánh mắt đến Mola Ridge tiếp tục nói:
- Tiểu tử kia, cháu cũng đi cùng đi, cháu và lão Zola cùng cưỡi một con, trên đường đi có gì cháu còn chăm sóc cho Zola đại thúc!
- A! Thật sao? Tạ ơn bệ hạ….Bệ hạ vạn tuế!
Tiểu tử Luka xúc động nhẩy cẫng lên, y sớm đã muốn thỉnh cầu bệ hạ cho mình đi cùng, nhưng không dám mở miệng nói. Từ ngày hôn mê tỉnh lại, hình ảnh đầu niên mà hắn chứng kiến là Tôn Phi dưới ánh mặt trời ấm áp đang truyền hơi ấm từ đôi bàn tay cho hắn, người thanh niên tóc vàng gầy yếu này suốt đời không thể quên giây phút đó, việc có thể luôn đi cùng bệ hạ với hắn mà nói đó chính là chuyện hạnh phúc nhất trên thế gian này.
Giám ngục quan Oleguer rất nhanh dẫn một con Xích Diễm thú lại đây.
Loại ma thú này sau khi trải qua huấn luyện của Chishui quốc, tuy rằng không thể trở nên trở nên thuần phục hoà thuận theo, nhưng cũng làm cho năng lực của tứ cấp ma thú suy giảm không ít, đây cũng chính là một trong những nguyên nhân mà ngày đó chúng bị nhóm đại lực sĩ mặc trọng trang kỵ sĩ giáp Hương Ba Thành chấn bay, bất quá sau một thời gian được ăn thức ăn trộn lẫn "Người Khổng lồ xanh dược tề", tựa hồ có biến dị xuất hiện, giống như hiện tượng của Oluguer, thân thể tựa như phát dục lần thứ hai, tốc độ cùng năng lực phụ trọng tăng cường thật lớn, bốn vó xuất hiện thêm xích hồng sắc hỏa diễm, răng nanh trong miệng cũng càng trở nên sắc bén hơn, ngỗ ngược hồi phục, trở nên hiếu chiến hung ác, bất quá lại phi thường thuần phục chủ nhân.
Tiểu tử Mola Ridge cực kỳ thích thú chạy đến cầm dây cương.
Ai ngờ đầu Xích Diễm thú này nhìn thấy người lạ đến, hung hăng giơ móng vuốt gào thét như muốn giẫm xuống, may mà ở phía sau đại hắc cẩu trừng mắt lên, gâu gâu vài tiếng, làm thành một màn khiến người diở khóc dở cười, giống như là lão đại giáo huấn tiểu đệ, đầu Xích Diễm thú này mới ngoan ngoãn thu hồi hai chân, nhưng nhất định không cho hai người Zola và Mola Ridge đến gần.
Tôn Phi nhất thời có chút lo lắng.
Một đầu súc sinh cũng dám không cho mình mặt mũi, đang muốn dùng hình thức Đức Lỗ Y để nói chuyện với con vật này, thì một bóng dáng xinh đẹp từ sau đi tới, bàn tay ngọc ngà trắng trẻo vỗ vỗ đầu con Xích Diễm thú, mỉm cười nhìn lão Zola và Mola Ridge, sau đó có một chuyện phi thường đã xảy ra —— con Xích Diễm Thú kia quay đầu quy phục hai người, ngược hoàn toàn lại với thần thái hung hăng lúc nãy.
- Angela nàng làm thế nào mà thuần phục được bọn súc sinh này?
Đội ngũ xuất phát, rời khỏi cứ điểm Hắc Thạch, Tôn Phi cưỡi trên lưng hắc cẩu, trong lòng ôm vị hôn thê xinh đẹp, mùi thơm trên cơ thể của nàng quanh quẩn trong không gian, khiến cả những con gió lạnh trên đỉnh núi cũng như hòa hơn, làm cho người ta có cảm giác bình yên ấm áp.
Tuy rằng buổi sớm cuối thu trời khá rét lạnh, nhưng Angela lại cự tuyệt ngồi ở trong xe ngựa, mặc trên người một bộ váy mỏng màu trắng, tà váy bay bay, chiếc váy chỉ che hai phần ba đùi, phía dưới là một chiếc quần đen bó sát tạo hình độc đáo, trắng đen tương phản dấy lên một loại mị lực khó nói lên lời. Nàng đỏ mặt chủ động yêu cầu cùng cưỡi hắc cẩu với Tôn Phi, không để ý đến mình rơi vào lưới tình thật nhanh, cũng không ngại xấu hổ trước ánh mắt mỉm cười mang thiện ý chúc phúc của mọi người, nàng chỉ biết rằng được ôm trong vòng tay mạnh mẽ ấm áp có thể mang lại cho nàng cảm giác tĩnh lặng ngọt ngào.
- Thiếp cũng không biết…
Nghe được câu hỏi của Tôn Phi, Angela hơi chớp cặp lông mi tú lệ: Bạn đang đọc chuyện tại
- Chúng nó giống như là biết ý của thiếp vậy, rất ngoan, giống như là đứa trẻ vậy…
Quả nhiên vẫn là câu trả lời như thế.
Tôn Phi mỉm cười, lúc trước hắn đoán do nguyên nhân thần bí nào đó, Angela lại có được lực tương tác đối với động vật, đặc biệt là trong quá trình huấn luyện Xích Diễm thú cùng chiến mã, thiên phú này lại càng như nước thủy triều mà dâng lên từng chút, tựa hồ là dù loại động vật hung ác nhường nào, nhưng khi đối mặt với Angela cũng sẽ bị vẻ thuần khiết xinh đẹp kia cuốn hút, trở nên nhu thuận ngoan ngoãn.
Bất quá ngay cả Angela cũng không rõ nguyên nhân trong đó.
Hai người đang nói, đội ngũ đã dần ra hết khỏi Hắc Thạch thành.
- Không thể đem tòa Hắc Thạch này lưu lại cho tên quốc vương đầy dã tâm kia được!
Sau khi mọi người đi ra hết, Tôn Phi sử dụng sức mạnh của người man rợ đánh tường thành cùng kiên trúc, cả tòa Hắc Thạch thành bụi bay mù mịt hóa thành một đống hoang tàn, nếu như muốn khôi phục lại như cũ thì ít nhất cũng cần phải ba năm.
...
Thời gian kế tiếp, mọi chuyện của quân viễn chinh Hương Ba Thành vẫn diễn ra thuận lợi.
Càng đi vào sâu, sự hiểm trở của Liệt Nham sơn mạch càng rõ nét, nơi nơi đều là vách núi dựng đứng, cổ thụ um tùm rậm rạp, che khuất bóng mặt trời, khiến dù đang buổi trưa mà không gian cũng chạng vạng, lờ mờ sương khói, quả thực rất dễ bị lạc.
May mắn là quân viễn chinh Hương Ba Thành có Zola dẫn đường cho nên bọn họ không phải lo lắng về đường đi.
Đúng như lời lão nhân này từng nói, lão rất thông thuộc địa hình ở nơi này, kể cả từng bụi cỏ rậm rạp, quen thuộc như những nếp nhăn trên mặt lão vậy, những khi không tìm thấy đường đi, chỉ cần vạt cỏ ra là có thể tìm được đường, có thể tiết kiệm được thời gian lớn cho quân Hương Ba Thành.
Cùng nhau đi tới, đi qua mỏ quặng của Hắc Nham quốc, Tôn Phi không chút khách khí phái giám ngục quan Oleguer giết sạch đám binh sĩ Hắc Nham đang coi giữ tại đó, đánh sập hầm, cứu một lượng lớn quặng nô tại đây.
Bởi vì nhóm quặng nô Hương Ba Thành lúc trước bị Hắc Nham vương tập trung cả lại tại Hắc Thạch thành để chuẩn bị giết hại, cho nên trong số quặng nô lần này không có người Hương Ba Thành, không cần quân viễn chinh lại đi chiếu cố, trong nhóm quặng nô có một lão nhân dạng dạng như Zola, thủ lĩnh tinh thần, thay mặt tất cả quỳ xuống đất cảm tạ Tôn Phi một phen, sau đó hoan hô lên, mang theo người đoòng bào biến mất dần trong làn sương mù mờ mịt.
Tiếp tục đi lên phía trước ba giờ, cho dù mặt trời vẫn chưa lặn xuống núi nhưng Liệt Nham sơn mạch đã trở nên tối tăm khó tiến bước.
- Bệ hạ, thần nhớ phía trước có một cái hồ nhỏ, bên cạnh có một bãi đá lớn, khá bằng phẳng rất thích hợp để dựng lều trại nghỉ qua đêm nay!
Lão Zola thúc dục Xích Diễm thú dừng lại, đề nghị.
- Tốt!
Tôn Phi nhìn Agenla đang nhắm mắt ngủ trong lồng ngực mình, gật đầu nói.
Quả nhiên, đi lên phía trước khoảng nửa giờ đồng hồ, có một hồ nước nhỏ, cỏ cây vây quanh ngả sang màu vàng như tấm thảm xinh đẹp trải trên mặt đất, phía xa xa là một vãi đá bằng phẳng khô ráo, phi thường thích hợp dựng trại tạm nghỉ ngơi.
Quang cảnh mặt hồ xanh biếc cuối thu, có một vẻ đẹp khiến người khác say mê.
Nhưng Tôn Phi lại hơi nhíu mày.
Bởi vì có ánh lửa lóe ra bên hồ, tiếng người huyên náo, không ngờ là mới sáng sớm đã có người tới nơi này, hơn nữa xem ra số người không phải là ít.