Lời tác giả: khuyến khích mọi người đọc theo thứ tự các chương nha, đừng đọc skip
________________________
.
Năm mười bốn tuổi ta bị bán vào thanh lâu trở thành người chốn phong trần.
Năm mười lăm tuổi, ta gặp gỡ lão gia. Hắn lúc đó chỉ là thư sinh nghèo nhưng lại mạnh miệng hứa sẽ mang ta rời khỏi chỗ này. Kể từ đó, mọi lời của hắn ta đều nghe theo.
Năm mười sáu tuổi, hắn nói hắn muốn thi khoa cử. Bao nhiêu tiền bạc ta kiếm được đều dành cho hắn ăn học.
Năm hai mươi mốt tuổi, kinh thành mở khoa cử. Lúc từ biệt, hắn nói sau khi lập được công danh sẽ trở về đón ta.
Thế là ta chờ.
.
Hắn đỗ trạng nguyên, đứng đầu kim bảng.
Ngày hắn áo gấm trở về, ta thức dậy từ sớm đợi ở cổng thành.
Thế nhưng vào lúc tân trạng nguyên trở về, dòng người ùa ra tập nập. Ta bị dòng người che khuất. Ta đứng bên đường ngước lên nhìn hắn, hắn lại không thấy ta.
Nhưng mà không sao. Bởi vì ngay trong đêm đó có người đến kỹ quán để chuộc thân cho ta, mang ta về phủ trạng nguyên.
Nhưng vừa bước vào đã thấy trạng nguyên phu nhân ngồi chờ sẵn.
.
Ta hiểu tình cảnh của lão gia.
Một thư sinh nghèo vượt qua bao nhiêu người lấy được vị trí trạng nguyên đã phải nỗ lực như thế nào.
Bởi vì vậy, khi tể tướng đương triều ngỏ ý muốn gả con gái cho hắn... một việc tốt thế này... hắn đồng ý cũng phải thôi.
.
Ta vẫn lo lắng, không biết phu nhân đối với ta là thái độ gì.
Không ngờ nàng đối với ta lại rất tốt.
Đối với việc phu quân mình rước một tên kỹ nam về sống chung, nàng thật sự vô cùng rộng lượng.
Mặc dù nàng không cho ta danh phận chính thức. Nhưng vẫn cho ta nơi ăn nơi ở.
Ta ở trong phủ với tư cách một tên hạ nhân làm ấm giường. Thân phận từ đầu đến cuối vẫn hèn mọn như vậy, lão gia đối với ta vẫn ân cần ôn nhu như trước.
Phu thê bọn họ thật sự rất tốt...
...rất tốt.
.
Ta đi theo lão gia và phu nhân trở về kinh thành.
Lão gia suốt ngày lo chuyện trên quan trường. Mọi chuyện trong phủ đều do phu nhân quản.
Một ngày nọ, phu nhân gọi ta sang nói chuyện phiếm. Tỳ nữ bên người phu nhân vô tình làm đổ cả bình nước trà nóng lên người ta.
Phu nhân cho đại phu đến xem cho ta. Đại phu nói hai tay, hai chân ta bị bỏng, sẽ để lại sẹo. Nói xong liền bỏ đi, đơn thuốc cũng không viết.
Tỳ nữ kia chỉ bị trừ nửa tháng lương.
Lão gia khi biết tin, cũng không ý kiến cách phu nhân xử trí.
Ta nghĩ bọn họ không làm lớn chuyện là đúng.
Dù sao cũng chỉ là tai nạn.
.
Trong phòng phu nhân mất cây trâm quý. Nghe nói đó là cây trâm lão gia tặng cho phu nhân lúc mới gặp.
Năm đó khi ta gặp lão gia. Hắn chỉ là một thư sinh nghèo, nửa cái bánh bao còn không mua được, đừng nói là trâm ngọc.
Lúc đó toàn là ta mua đồ cho hắn. Hắn lo ăn học, làm gì có tiền mua cái gì cho ta.
Không ngờ mới đây đã công thành danh toại. Có thể mua trâm tặng phu nhân rồi.
||||| Truyện đề cử: Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy |||||
Mọi chuyện thay đổi thật quá nhanh.
.
Cây trâm của phu nhân xuất hiện trong phòng ta.
A hoàn bên cạnh ta thừa nhận, là nàng trong lúc nhất thời tham lam mà lấy trộm.
Quy định trong phủ, tội ăn trộm sẽ bị chặt tay.
Ta không nỡ để nàng lãnh hậu quả. Nên đành đứng ra nhận tội.
Hiển nhiên lão gia và phu nhân sẽ không chặt tay ta, trách mắng vài lời liền cho qua.
Thế nhưng sau vụ này, tất cả mọi người đều cho rằng ta ghen tị với phu nhân.
Lão gia tuy không nói ra nhưng chắc cũng nghĩ y như vậy.bg-ssp-{height:px}
Ta cũng không thể bào chữa gì nhiều.
.
Trong thức ăn của phu nhân bị bỏ thạch tín. Rất may là phát hiện kịp thời.
Ta rất mừng vì phu nhân bình an vô sự.
Nhưng không hiểu vì sao, a hoàn bên cạnh ta lại đứng trước mặt mọi người tự nhận bản thân là kẻ hạ độc.
Còn nói ta chính là kẻ chủ mưu phía sau.
Phu nhân nhân từ cho qua việc này. Chỉ đuổi a hoàn kia khỏi phủ.
Thế nhưng lão gia từ đó đối ta lạnh nhạt, hắn giam ta trong tiểu viện, cũng không cho người khác hầu hạ.
Ta ở trong này, có nhiều ngày không có cơm ăn.
.
Phu nhân có thai.
Lão gia vui mừng, hắn đồng ý lời thỉnh cầu của phu nhân thả ta ra.
Mặc dù việc thạch tín ta không biết gì cả. Nhưng ngoài mặt ta vẫn là kẻ hạ độc. Phu nhân như vậy mà vẫn cầu tình cho ta. Cả lão gia nữa, đối với kẻ mưu hại chính thất mình vẫn rộng lòng tha thứ. Thái độ của hắn đối với ta cũng dần ấm áp trở lại.
Hệt như trước đây.
Ta cảm thấy phu nhân nàng thật sự là người tốt. Lão gia đối với ta, cũng có tình có nghĩa.
.
Cái thai của phu nhân được ba tháng. Bây giờ đang là mùa hạ, thời tiết nóng bức.
Phu nhân cùng ta đi dạo bờ hồ.
Ta vừa quay lưng nhìn sang chỗ khác phu nhân liền trượt chân rơi xuống nước.
Ta lập tức nhảy xuống đưa nàng lên bờ.
.
Ta liều mạng đưa phu nhân trở về.
Huyết mạch của phu nhân và lão gia không thể có chuyện gì!
.
Phu nhân đang ở trong phòng cho đại phu xem qua.
Ta nhận ra tên đại phu kia chính là người xem vết bỏng cho ta lần đó. Không biết có điều trị qua loa như lần trước không nữa.
Lúc lão gia trở về, việc đầu tiên làm không phải là chạy vào xem phu nhân.
Mà là tát ta một cái.
Lão gia có lẽ bị kích động, xuống tay hơi thô bạo. Máu chảy xuống bên khóe miệng ta.
Hắn mắng ta tiện nhân. Nói ta dám ở trước mặt hạ nhân đẩy phu nhân xuống hồ.
Cùng lúc này thì đại phu đi ra nói rằng cái thai trong bụng phu nhân sợ rằng không giữ được.
.
Ta bị giam lại. Lần này không được ở trong tiểu viện mà phải ngủ trong nhà củi dơ bẩn ẩm ướt.
Một bên má sưng tím, trong lòng lại vô cùng khó chịu. Ta có cảm giác mọi thứ sắp kết thúc rồi.
Không biết cái thai của phu nhân sao rồi. Mong rằng lão gia không qua đau buồn.
.
Bọn họ giải ta ra sân lớn. Hóa ra có một lão pháp sư đi ngang qua, nói rằng chỉ cần ta chịu khó hỗ trợ làm phép cầu phúc thì có thể bảo hộ cho thai nhi trong bụng phu nhân.
Ta nhờ họ đi nói với lão gia những chuyện này không có tác dụng đâu, nhưng họ không nghe.
Ta bị trói vào cột. Lão gia cùng phu nhân đều không có ở đây. Từng đợt roi da liên tục quất xuống. Đến khi toàn thân ta là máu, họ dùng sắt nung ấn lên mặt ta. Móng tay móng chân đều bị rút sạch. Sau đó thì khuỷu tay khuỷu chân cũng bị đánh gãy. Bọn họ cuối cùng còn tạt nước muối lên người ta.
Ta cười nhạt. Trên đời này có nghi thức cầu phúc như vậy sao?
Trước lúc ngất đi, ta mơ hồ nghe thấy tiếng lão gia gọi tên ta.
.
Ta tỉnh giấc trong căn phòng sạch sẽ ngăn nắp.
Nhìn vào gương, thấy được thảm cảnh hiện tại của mình, trong lòng bất chợt trầm tư.
Lúc bắt đầu, chỉ là một mối tình thiếu niên trong sáng đơn thuần.
Ta cũng không ngờ ta lại sẵn lòng đi xa đến vậy.
Nhưng có chút hơi xa rồi.
Có lẽ cũng nên dừng lại.