.
Ta lúc mười ba tuổi là một kẻ không cha không mẹ, lang bạt tứ phương. Tông chủ Kiếm Tông đi ngang qua thấy căn cốt ta không tệ liền thu nạp ta.
Ta được huấn luyện để đi theo thiếu chủ. Vận mệnh ta cũng từ đó mà gắn liền với y.
.
Thiếu chủ nhà ta tư chất thông minh, dù là văn hay võ đều ưu việt hơn người. Hơn nữa dung mạo y lại còn tuyệt sắc, nữ nhân cũng không thể sánh bằng.
Y vì thế mà sinh kiêu ngạo, nhìn người xung quanh chỉ bằng nửa con mắt, đối xử với người dưới cũng không độ lượng.
Một lần nọ, ta rót cho y ly trà. Bởi vì trà mới nấu nên còn nóng, y bỏng lưỡi liền tức giận ném cả ấm trà nóng hổi về phía ta.
Một lần khác, y nổi hứng muốn cùng ta luyện kiếm. Khi đó ta mới gia nhập Kiếm Tông, kiếm thuật chỉ vừa qua ải nhập môn. Thiếu chủ như y đòi so kiếm với ta là một điều vô cùng khập khiễng.
Nhưng ta vẫn không thể từ chối.
Y không hề nương tay. Trận so kiếm đó, ta bị đánh đến cả người bầm tím.
.
Ta để ý, thiếu chủ đối xử với ta khác nhiều so với những tên hạ nhân khác.
Y đối xử với người khác, đơn thuần là không để vào mắt. Nhưng đối xử với ta thì rõ ràng là chướng mắt.
Ta nghĩ mãi vẫn không hiểu thiếu chủ vì sao lại không thích ta. Cuối cùng có một người tốt bụng mách với ta, y đối với ta như vậy là vì Huyền Ngọc tiểu thư.
.
Huyền Ngọc tiểu thư xuất thân danh môn trong giới võ lâm. Mẫu thân tiểu thư cùng tông chủ phu nhân là tỷ muội kết nghĩa. Huyền Ngọc tiểu thư vì vậy mà thường xuyên theo mẫu thân đến đây.
Lúc ta vừa gia nhập môn phái, từng lỡ chân vấp ngã lăn đến chân Huyền Ngọc tiểu thư. Nàng giúp ta lau vết thương, còn để ta giữ luôn chiếc khăn tay không lấy lại.
Hình như thiếu chủ lúc đó có tình cờ đi ngang qua.
Vài năm sau, Huyền Ngọc tiểu thư sảy chân ngã xuống hồ nước. Thiếu chủ định nhảy xuống cứu nàng, ta vì lo an nguy của thiếu chủ mà kéo y lại. Sau đó tự mình nhảy xuống hồ cứu Huyền Ngọc tiểu thư.
Vài năm sau nữa, Huyền Ngọc tiểu thư bị kẻ xấu bắt cóc. Thiếu chủ dẫn theo thuộc hạ, trong đó có ta, hỗ trợ giải cứu nàng. Trời xui đất khiến thế nào, thiếu chủ lật tung cả cánh rừng cũng không thấy tiểu thư đâu. Ta nhắm mắt đi đại một hướng vậy mà lại phát hiện nơi nàng bị giam giữ.
Lại nói, mặc dù giữa tiểu thư và thiếu chủ có hôn ước, nhưng từ đầu đến cuối hoàn toàn là thiếu chủ đơn phương. Huyền Ngọc tiểu thư vẫn luôn âm thầm chống đối hôn ước này. Nàng luôn không thích tính cách coi trời bằng vung của thiếu chủ.
Ngược lại, sau hai lần được ta cứu giúp, Huyền Ngọc tiểu thư đối với ta có chút giao tình. Lần nào sang Kiếm Tông đều mang cho ta vài món đồ. Lúc thì là mấy khối điểm tâm nàng tự làm, lúc thì là đai lưng nàng tự may, lại có lúc là thuốc trị thương nàng đặt làm riêng cho ta.
Mấy thứ vặt vãnh đó mà.
Huyền Ngọc tiểu thư chỉ là cảm kích ân cứu mạng của ta mà thôi. Thiếu chủ vì sao lại chướng mắt mấy việc này nhỉ? Chẳng lẽ thiếu chủ thích mấy món đồ lặt vặt đó đến vậy sao?
.bg-ssp-{height:px}
Ta đem mấy món đồ của Huyền Ngọc tiểu thư tặng dâng cho thiếu chủ. Trong đó có ba cái đai lưng, hai cái túi thơm, bốn đôi hài, năm miếng ngọc bội, hai cái áo. Còn mấy cái thuốc giúp cầm máu, thuốc bôi vết bầm, thuốc bôi sẹo, thuốc bổ thì mỗi thứ hai rương nhỏ. Điểm tâm thì lỡ ăn hết rồi, lần sau có sẽ đưa qua.
Mong là y sẽ nhìn ta bằng ánh mắt dễ thở hơn một chút.
Thiếu chủ nhìn mấy món đồ ta đưa lên một hồi, sắc mặt có chút đen. Y lấy hết tất cả, một món cũng không chừa.
Sau đó thì lệnh cho ta chạy mười vòng sân, đến tối thì tăng ca, đã vậy còn cắt phần ăn của ta.
Ta không biết mình làm sai chỗ nào.
.
Ta cùng thiếu chủ đi săn bắt.
Mai phục xuất hiện. Tất cả những người khác đều bị giết, chỉ còn mình ta và thiếu chủ.
Y bị trúng tên. Ta phóng ngựa đến bắt lấy y.
Hai người bọn ta cưỡi chung một con ngựa chạy khỏi vòng vây.
Mũi tên vẫn còn cắm trên bả vai thiếu chủ, áo ướt một mảng đỏ sẫm.
Y rất nhanh liền mất ý thức.
.
Ta mang thiếu chủ trở về Kiếm Tông. Y mất nhiều máu, hôn mê trên giường.
Ta túc trực cạnh giường canh cho y.
Tất cả hạ nhân trong phủ đều khen ta trung thành.
Thiếu chủ đối với ta không tốt, ta vẫn một lòng vì y.
Bọn họ đâu biết cái ngươi gắt gỏng hất trà nóng lên người ta cũng là người trong đêm hôm đó mang thuốc mỡ đến giúp ta bôi vết thương, lại còn hạ mình nói ra hai tiếng xin lỗi.
Bọn họ đâu có biết cái người hung dữ đánh ta bầm mình bầm mẩy cũng chính là người phát hiện ra ta luyện võ sai cách, sau đó còn dày công giúp ta uốn nắn lại căn cơ.
Bọn họ đâu biết cái người chanh chua luôn nghen ghét ta giành hết sự chú ý từ Huyền Ngọc tiểu thư, cũng là người chưa bao giờ lấy lý do đó mà đuổi ta đi. Bởi y biết ta ngoại trừ ở bên cạnh y thì không còn nơi nào để về.
Bọn họ đâu biết cái người sinh ra trong cẩm y ngọc thực coi trời bằng vung, cũng chính là người trong lúc qua đường nhìn thấy một tên nhóc ăn mày, liền bảo phụ thân nhặt nó về làm thuộc hạ bên cạnh mình.
Bọn họ đâu biết cái người lúc nào cũng kiêu ngạo cho mình là quan trọng, cũng là người trong lúc nguy hiểm lãnh giúp ta một mũi tên.
Bọn họ đâu biết, ta không có trung thành với y.
Ta thích y.