“Thiếu gia, có người ở bên ngoài cầu kiến!”
Trịnh Việt Phong ngồi trong đình lúc có lúc không ném thức ăn vào trong hồ, hấp dẫn một đám cá chép đỏ chen chúc nhau cướp mồi, liền có hạ nhân đi vào thông báo.
“Người nào nha?” Gã còn chẳng thèm quay đầu, lại nắm một vốc thức ăn ném ra. Mấy ngày nay tâm trạng gã luôn không khởi sắc, muốn đi thôn Cổ Thủy nhìn Hứa Hoa, lại không tìm được cớ, miễn bàn có bao nhiêu phiền muội.
“Là một ca nhi không rõ lai lịch.” Hạ nhân khom người đáp.
“Ca nhi không rõ lai lịch?” Khang Nguyên thấy vẻ mặt thiếu gia nhà nó mệt mỏi, liền trả lời thay gã: “Mỗi ngày đều có không biết bao nhiêu cô nương, ca nhi lân la tới cửa làm quen, cứ đuổi đi như mọi khi là được.”
“Mới đầu tiểu nhân cũng định làm thế, nhưng là…” Hạ nhân nọ do dự nói: “Ca nhi kia khăng khăng muốn ta báo lại một câu, còn nói là người thôn Cổ Thủy, không phải thiếu gia dạo gần đây hay đến đó sao, cho nên tiểu nhân liền…”
Nghe đến ba chữ ‘thôn Cổ Thủy’, Trịnh Việt Phong lập tức có sức sống, quay đầu hỏi: “Ca nhi kia dung mạo thế nào? Có diễm lệ phi phàm?”
Hạ nhân lắc đầu: “Chỉ thường thường, xem như thanh tú đi.”
Toàn bộ thôn Cổ Thủy, Trịnh Việt Phong cũng chỉ nhận biết hai ca nhi, nếu không phải là Hà Lăng, không lẽ lại là Hứa Hoa?! Nghĩ đến khả năng này, gã đứng vụt dậy, vứt hộp thức ăn cho cá vào tay Khang Nguyên, háo hức vọt đi.
Lần trước ở nhà Hứa Hoa, bọn gã thuyết phục y đến trấn dạo chơi, y là đến thật? Ai nha, gã quên mất nói vị trí Trịnh gia cho y, y nhất định là phải nghe ngóng rất lâu đi? Sớm biết Hứa Hoa sẽ đến, gã nên nói tỉ mỉ rõ ràng, không đúng, không đúng, gã nên phái người đi đón mới phải!
Trịnh Việt Phong hưng phấn đi ra cửa lớn Trịnh phủ, đến khi nhìn thấy người đứng dò, gã lập tức xụ mặt: “Ngươi tới đây làm gì?”
“Trịnh công tử!” Vừa nhìn thấy gã, Hà Trân đã bắt đầu nghẹn ngào.
Xe bò Triệu gia xuất phát lên trấn từ sớm, y từ nhà Kỳ Việt rời đi thì người ta đã sớm xuất phát, y đành dựa vào đôi chân của mình đi đến đây, đi cả một ngày, lúc này đều sắp đến giờ cơm tối.
Cả người Hà Trân mệt mỏi vô cùng, hai chân đau nhức, lên đến trấn cũng không dám trì hoãn, nghe ngóng tứ phía mới biết được vị trí Trịnh phủ, y mới đến được đây.
“Dừng lại, ngươi cũng chớ khóc!” Thấy Hà Trân muốn rơi nước mắt, Trịnh Việt Phong vội vàng mở miệng: “Để người khác nhìn thấy, còn cho rằng Trịnh thiếu gia ta đây ức hiếp ngươi!”
“Không khóc, ta không khóc!” Hà Trân vội vàng lau đi bước mắt: “Trịnh công tử, bây giờ cũng chỉ có ngươi mới có thể giúp ta!”
“Lời gì thế này, ngươi có cha nương, có huynh trưởng, chỗ nào cần ta giúp.” Đầu Trịnh Việt Phong phát đau, sớm biết người đến là Hà Trân, gã mới không thèm đi ra!
Nghe gã nhắc tới người trong nhà. hà Trân càng khó chịu, nước mắt vừa lau đi lại dâng lên: “Trịnh công tử, ngươi còn chưa biết, chính cha nương cùng huynh trưởng, muốn đẩy ta vào trong hố lửa!”
Trịnh Việt Phong cười lạnh trong lòng, cái nhà mặt dày này, bắt đầu đấu đá lẫn nhau rồi.
“Bọn họ muốn gả ta cho lão gia gần sáu mươi tuổi làm thiếp.” Nước mắt Hà Trân vẫn là không kìm được rơi xuống: “Trịnh công tử, bọn họ vì tiền, ngay cả hạnh phúc của ta cũng không quan tâm.”
“Nha, muốn thành hôn, thật sự là chúc mừng!” Trịnh Việt Phong nở nụ cười, chắp tay với y.
“Trịnh công tử?” Hà Trân không thể tin được gã có thể nói như vậy, gã nghe không hiểu sao? Y phải gả cho một lão già làm thiếp đó a!
“Thật sự làm khó Hà ca nhi chạy đường xa như vậy đến thông tri cho tại hạ, nhưng đáng tiếc, phỏng chừng ta không có thời gian đến tham gia lễ thành thân của ngươi.” Trịnh Việt Phong rút cây quạt giắt bên hông ra, chậm rãi quạt gió cho mình, làm như không nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Hà Trân: “Vậy đi thong thả a, ta không tiễn.”
Mắt thấy gã xoay người muốn vào trong, Hà Trân không suy nghĩ nhiều, bổ nhào qua ôm chặt lấy chân gã, khóc đến thê thảm: “Trịnh công tử, ngươi cứu ta đi, chỉ có ngươi mới cứu được ta a!”
“Ta nói ngươi còn biết xấu hổ hay không?” Trịnh Việt Phong nhất thời không đề phòng, bị Hà Trân ôm chặt chân, gã cũng không cách nào ra tay với một ca nhi, thật là phiền muốn chết.
“Thiếu gia!” Khang Nguyên mới chạy theo kịp, liền nhìn thấy thiếu gia nhà mình bị người dây dưa, nó vội cầm cánh tay Hà Trân, muốn kéo người ra, đồng thời quát lên với tiểu tử giữ cửa: “Còn không mau qua giúp!”
Hai người đều là tiểu tử, cũng không dám đụng chạm loạn trên người Hà Trân, chỉ có thể cầm cánh tay, thật vất vả mới kéo người ra được, hai người vẫn giữ chặt lấy tay y không dám buông ra, chỉ sợ y lại nhào đến.
Trịnh Việt Phong phủi phủi vạt áo bị Hà Trân níu, bực tức vô cùng: “Nhà ngươi muốn gả ngươi cho ai, thì đó cũng là việc trong nhà ngươi, đến đây dây dưa với ta làm cái gì?”
“Trịnh công tử, ngươi thú ta đi, chỉ cần ngươi chịu thú ta, chuyện gì ta ũng nghe theo ngươi!” Hà Trân bị người giữ chặt, không thể nhào qua, chỉ có thể khóc lóc van xin.
“Ha ha, quả thực ta chưa từng gặp ca nhi nào không biết xấu hổ như ngươi!” Trịnh Việt Phong tức y chọc tức đến bật cười. Người này thật đúng là không viết xấu hổ đã đạt đến cảnh giới không có đối thủ: “Thật có lỗi nha, thiếu gia ta đã có ý trung nhân, không phải y thì ta không thú, ngươi dẹp ý niệm này đi!”
Nghe gã nói vậy, Hà Trân khựng lại trong chốc lát, nhớ đến lời Hà Quý từng nói: “Là Hứa Hoa sao? Người ngươi thích chính là Hứa Hoa đi! Trịnh công tử, nếu ngươi chịu thú ta, sau này ngươi có thể rước y vào cửa, ta không ngại!”
“Ngươi cũng biết?” Lần này đổi thành Trịnh Việt Phong kinh ngạc, gã có ý với Hứa Hoa, chẳng lẽ toàn bộ thôn Cổ Thủy đều biết? Trịnh Việt Phong cũng mặc kệ: “Nếu ngươi đã biết, vậy nên hiểu, ta toàn tâm hoàn ý đối với y, chỉ thú một mình y, không có chỗ cho người khác, giống như Kỳ việt chỉ cần Hà Lăng, bản thiếu gia cũng chỉ cần Hứa Hoa!”
“Sẽ không, sẽ không!” Hà Trân hoàn toàn không thể chấp nhận, vì sao hai người kia có thể tùy tiện đạt được mong muốn?. Mà y liều mạng như vậy, lại cái gì cũng không chiếm được?
“Ngươi không thể như vậy! Ngươi không thể như vậy!”
“A? Nhi tử ta không thể làm gì?”
Trịnh Việt Phong còn chưa kịp trào phúng Hà Trân, đã nghe phía sau vang lên một giọng nữ khí thế. Gáy gã phát lạnh, cẩn thận từng li từng tí quay đầu, cười làm lành: “Nương, sao người lại ra đây rồi?”
Trịnh phu nhân bị Trịnh Nguyệt Ngôn ôm chặt tay đứng sau cửa, nghe gã hỏi liền liếc mắt nhìn gã, nâng mép váy đi qua, đến trước mặt gã: “Nghe nói nhi tử ta hưng phấn muốn chết, thí điên thí điên chạy đến gặp gỡ một cái ca nhi, trong lòng ta tò mò, nên ra nhìn thử.”
Trịnh Việt Phong xấu hổ cười cười, sờ mũi không biết phải nói gì, gã lại không thể giải thích rằng đây chỉ là hiểu lầm.
Trịnh phu nhân cười nhạt dời ánh mắt khỏi người gã, nhìn về phía Hà Trân đang không dám mở miệng, ung dung nói: “Thiếu gia Trịnh gia chúng ta, từ khi nào đến lượt ngoại nhân như ngươi đến vung chân múa tay!”
Cả người Hà Trân run lên, mặt tái đi, rõ ràng đối phương chỉ nhẹ nhàng chậm rãi nói, không có chút hung ác, nhưng lại khiến y không thể khống chế sợ hãi.
Thấy Hà Trân cả mặt trắng bệch không dám nhìn nàng, Trịnh phu nhân cong khóe môi, nghiêng đầu nói với nhà hoàn bên cạnh: “Đi tìm mấy ca nhi trong phủ đến, khách nhân của chúng ta từ đâu tới, thì đưa người về chỗ đó.”
Hà Trân bỗng nhiên ngẩng đầu, lại bắt đầu giãy dụa, vẫn như cũ bị giữ chặt, y khóc lóc van xin: “Phu nhân, ta sai rồi, van cầu ngươi đừng đưa ta trở về, cầu xin ngươi!”
“Vị tiểu ca nhi này nói gì vậy, tiễn khách về vốn là đạo đãi khách, ngươi cũng đừng khách khí với chúng ta.” Trịnh phu nhân đoan trang lễ độ cười với Hà Trân.
Hà Trân thật sự sợ hãi, y không nên đến dây dưa với Trịnh Việt Phong, với gia thế của gã, làm sao y có thể trêu chọc nổi.
Nói xong, Trịnh phu nhân dẫn theo Trịnh Việt Phong đi vào phủ, không thèm để ý đến Hà Trân đang còn gào khóc không muốn về nhà, phân phó hạ nhân đóng cửa.
Trịnh Việt Phong đi theo nương trở lại lương đình ngồi, trong lòng thấp thỏm bất an, gã không biết nương đã nghe được bao nhiêu, nếu bị hỏi tới thì gã nên giải thích thế nào?
“Việt Nhi.” Sau khi bọn nha hoàn dâng trà bánh điểm tâm lên, rốt cuộc Trịnh Phu nhân cũng mở miệng.
Trịnh Việt Phong cẩn thận nhìn sắc mặt nàng: “Có con.”
Trịnh phu nhân không lập tức đặt câu hỏi, mà nâng chén trà, dùng nắp trà gạt lá trà trong chén, nhấp một ngụm, xong mới nói: “Từ khi nào thì không phải người kia thì ngươi không thú?”
Chuyện gì nên đến vẫn sẽ đến! Trịnh Việt Phong hạ mí mắt: “Cũng… Chưa bao lâu.”
Trịnh phu nhân gật đầu, lại nhấp một ngụm trà, thật lâu sau mới hỏi tiếp: “Vị gọi là Hứa Hoa ca nhi kia, là thiếu gia nhà nào?”
“Không… Không phải thiếu gia gì.” Trịnh Việt Phong nuốt nước miếng, bình ổn tâm thần, ngẩng đầu nhìn Trịnh phu nhân, nghiêm túc nói: “Y chỉ là ca nhi nông thôn ở thôn Cổ Thủy, không có gia thế hiển hách, dáng vẻ không xinh đẹp, nhưng người ta thích chính là y, rất thích, rất thích!”
Trịnh phu nhân nhìn gã hồi lâu không nói, trong mắt cũng không có cảm xúc rõ ràng. Trịnh Việt Phong ưỡn thẳng lưng, trong lòng lại căng thẳng muốn chết, nhưng vẫn không tránh né ánh mắt của Trịnh phu nhân.
“Ca nhi nông thôn a…” Trịnh phu nhân đặt tay lên bàn, ngón tay nhịp nhàng chậm rãi gõ mặt bàn.
Trịnh Việt Phong chỉ cảm thấy như mỗi cái gõ tay của nàng đều như gõ vào trên ngực gã, làm gã hoảng hốt. Gã uống một ngụm trà, làm dịu sợ hãi trong lòng, nói: “Nương, mặc dù y là ca nhi nông thôn, nhưng y luôn cố gắng dùng khả năng của bản thân để kiếm sống, còn chăm sóc phụ thân bệnh nặng, không rời không bỏ, với bằng hữu cũng thật tâm đối đãi, một ca nhi như vậy, chẳng lẽ không đủ tốt sao?”
“Nếu tốt như vậy…” Trịnh phu nhân thò tay bóp mặt gã: “Thì khi nào ngươi mới thú người vào cửa nha?”
“A?” Trịnh Việt Phong ngẩn ngơ, hoài nghi lỗ tai mình xảy ra vấn đề.
“Phốc ha ha ha…” Trịnh Nguyệt Ngôn im lặng nãy giờ, rốt cuộc không nhịn che bụng nằm sấp ra bàn cười sằng sặc: “Ái chà chà, cái vẻ mặt này quả thực quá là ngu!”
Trịnh phu nhân cũng cong khóe miệng, nàng còn chưa từng thấy qua bộ dáng cuống cuồng vội vã như vừa rồi của nhi tử đâu: “Việc của ngươi và Hoa ca nhi, Nguyệt Ngôn đều nói cho ta rồi.”
Trịnh Việt Phong giật mình, nha đầu này, thế mà lại vụng trộm nói với nương: “Vậy nương không phản đối?”
“Nếu người người thích là cái mặt hàng như người vừa nãy, vi nương nhất định sẽ làm cho y biết cái gì gọi là thủ đoạn của người nhà giàu!” Mệt người kia còn dám nháo đến trước cửa Trịnh gia. Trịnh phu nhân vỗ vỗ tay nhi tử: “Nhưng Nguyệt Ngôn đều đã nói cho nương, đó là hài tử tốt, Trịnh gia chúng ta không cần cái gì môn đăng hộ đối, chỉ cần nhân phẩm tốt, nương không có gì là không đáp ứng.”
Tảng đá trong lòng Trịnh Việt Phong xem như được buông xuống, chỉ cần nương đồng ý, cha liền dễ nói chuyện: “Cảm ơn nương!”
“Ngươi cần phải thêm chút sức a!” Trịnh phu nhân trêu chọc: “Nương nghe Nguyệt Ngôn nói, người ta còn không có cái ý tứ kia với ngươi đâu!”
Trịnh Việt Phong trừng muội muội nhà mình, sao cái gì cũng nói hết vậy!
Trịnh Nguyệt Ngôn le lưỡi với gã, vẻ mặt đắc ý, nàng cảm thấy ca ca nàng quá ngu xuẩn, mới giúp gã nói với nương, còn không biết nói câu cảm ơn, đáng đời Hứa Hoa ca ca chướng mắt gã.
“Chờ ngươi xác định, liền nói cho nương, nương tìm bà mối tới cửa cầu hôn đi!” Nhi tử này của nàng vẫn luôn không nghiêm túc, trêu chọc người này, đùa giỡn người kia, chưa bao giờ thực sự yêu thích người nào, luôn la hét nói muốn thú người xinh đẹp nhất thế gian, bây giờ lại thua trong tay một cái ca nhi nông thôn, đều là duyên phận.
“Ta biết, nương!” Nghe lời này của nàng, Trịnh Việt Phong cảm thấy gã càng phải cố gắng. Gã nhất định phải thú được Hứa Hoa vào cửa!