“Ta nói Kỳ Việt, ngươi sẽ không thật coi trọng Hà Trân kia đi?” Lâm Sinh lo lắng hắn mới đến không biết tình huống, nổi lên tâm tư với Hà Trân.
“Sao Lâm đại ca lại nói thế? Ta không có coi trọng y!” Kỳ Việt dở khóc dở cười, cảm thấy kết luận của Lâm Sinh rất khó hiểu.
“Vậy sao ngươi lại cứ cười với y?” Huynh đệ này của hắn lớn lên anh tuấn, cười rộ lên ca nhi, cô nương nào chịu nổi!
Kỳ Việt cảm thấy Lâm Sinh suy nghĩ quá nhiều: “Nhìn bọn họ tự suy diễn rất thú vị mà.”
Lâm Sinh trừng mắt, có chút nghẹn lời, phí công hắn lo lắng, người ta căn bản không thấy chuyện này có liên quan đến mình.
“Bất quá…” Kỳ Việt xoay chuyển, giống như cảm thán, nói: “Thái độ vị thím kia với hai ca nhì nhà mình cũng quá chênh lệch đi.”
“Cái gì nha!”Lâm Sinh khoát tay với hắn: “Hà Lăng không phải con của nàng.”
“Ồ?” Kỳ Việt nhíu mày.
Hai người vừa lúc đi đến ruộng nhà bên cạnh Lâm gia, cha Lâm Sinh là Lâm Sơn cùng tức phụ của hắn Ngô Ngọc Lan đang chờ hai người, Kỳ Việt chào hỏi hai người, mới cùng nhau ngồi xuống đất.
Ngô Ngọc Lan một bên đưa màn thầu cho bọn hắn, một bên hỏi sao lâu vậy mới đi tới. Lâm Sinh há miệng cắn màn thầu, kể lại đầu đuôi câu chuyện.
“Ai, Lăng ca nhi này cũng là số khổ.” Ngô Ngọc Lan dọn thức ăn từ trong giỏ ra, khe khẽ thở dài.
Lâm Sơn cũng lắc đầu, dáng vẻ lực bất tòng tâm: “Nhà Hà Thiên càng ngày càng không hiểu ra sao.”
Lâm Sinh gắp đũa thức ăn, kể cho Kỳ Việt nghe chuyện nhà bên đó.
Thật ra Hà Lăng là hài tử của đệ đệ Hà Thiên, nương của y là nữ nhân xứ khác, dáng vẻ mỹ lệ, tính tình ôn nhu, làm cho rất nhiều hán tử trong thộn ái mộ.
Cha Hà Lăng là một trong số đó, tính tình hắn trung thực, cũng không biết hoa ngôn xảo ngữ, là hán tử không đặc biệt khiến cô nương, ca nhi yêu thích, nhưng nương Hà Lăng lại hết lần này đến lần khác coi trọng hắn.
Nương Hà Minh lại không quá nguyện ý, lúc ấy Hà Minh mới mười bảy, nương Hà Lăng lại đã hai mươi, trong thôn đã là gái quá lứa. Hơn nữa nương Hà Minh cho rằng cô nương xinh đẹp đều không an phận, huống chi còn là người từ nơi khác đến, không rõ xuất thân.
Hà Minh không để ý đến nương phản đối, quyết tâm muốn cưới nương Hà Lăng, trong lúc tức giận, nương hắn phân gia với hắn, tuyên bố về sau xem như không có đứa con này.
Nhưng Hà Minh là người tài giỏi, nương Hà Lăng cũng là tay hảo tú , có thể phụ giúp trong nhà, ngày tháng trôi qua rất thoải mái.
May vá, thêu thùa giỏi
Thành thân năm thứ hai, nương Hà Lăng có thai, hai người rất vui mừng, ngóng trông hài tử ra đời.
Thế nhưng thời điểm nàng mang thai tháng thứ bảy. Hà Minh lên trấn mua thịt trở về, nhìn thấy nàng ngã trong tuyết, dưới thân đều là máu tươi.
Nương Hà Lăng sinh non mất máu quá nhiều, sau khi sinh y ra liền mất. Hà Minh ngày càng tiều tụy, đến năm y sáu tuổi cũng bỏ lại một mình y lại mà ra đi.
Nương Hà Minh nói cho cùng cũng là không đành lòng, đem Hà Lăng về nhà nuôi, chỉ là không yêu thích y, nhưng cũng không quá khắt khe. Tuy rằng mấy hài tử của đại bá luôn khi dễ y, nhưng cũng xem là sống qua ngày.
Cẩu Tử
Chỉ là hai năm sau, năm y tám tuổi nãi nãi liền qua đời, cả nhà đại bá cũng không còn che giấu chán ghét với y.
Trong thôn cũng bắt đầu nổi lên lời đồn, nói mạng y cứng, vừa sinh ra đã khắc chết nương, sau lại khắc chết cha cùng nãi nãi, lớn lên khuôn mặt lại tương tự như mẫu thân, thậm chí còn diễm lệ hơn. Nhất định là hồ ly chuyển thế, sẽ mang xui xẻo đến cho người khác.
Trong thôn không có tiểu hài tử nào có can đảm chơi đùa cùng y, có vài hài tử thấy y lớn lên đẹp mắt cũng muốn thân cận với y, sau đó bị trưởng bối giáo huấn, lâu dần, không còn ai chú ý đến y.
Hiện tại y đã mười tám, còn chưa đính hôn, tức phụ của đại bá y là Tiền thị còn rêu rao nói, muốn thú y phải chuẩn bị ba mươi lượng bạc, nếu không có thì đừng mơ.
Ba mười lượng bạc a! Trong thôn, nhà ai có thể tùy tiện xuất ra ba mươi lượng bạc cho nhi tử thú tức phụ, năm lượng bạc đã xem như rất có thể diện, ba mươi lượng có thể để nhi tử thú sáu cái tức phụ, ai lại nguyện ý làm cái việc ngu xuẩn này.
Chính vì thế, mãi tận đến bây giờ, Hà Lăng vẫn như cũ chưa thể gả đi, không ai dám thú. Cho dù nhiều lúc nhìn y làm không hết việc, bị mắng chửi, cũng chỉ cảm thán y đáng thương.
Ngẫu nhiên có người nhiệt tâm như Lâm Sinh, nói giúp vài câu, nhưng cũng không quá xen vào việc nhà người khác, chuyện nhà mình còn lo chưa xong, thời gian đâu lo chuyện người khác.
Sau khi nghe xong, Kỳ Việt hiểu rõ cười cười, người trong thôn không thấy qua nhiều việc trên đời, có chút mê tín cũng không có gì đáng trách. Chỉ là bọn họ chưa từng nghĩ đến, lời đồn có thể giết chết người, cái gì gọi là miệng người đáng sợ, chính là như thế.
“Kỳ Việt, ta nói với người cái này, ngươi nên cách xa Hà Trân kia một chút, y là ca nhi tự đại, hết ăn lại nằm, trong tay ngươi có tiền, dáng vẻ lại tốt, bị y quấn lấy liền xem như dính phải tấm da trâu.” Lâm Sinh không quên căn dặn Kỳ Việt, hắn không có chút hảo cảm nào với gia đình bên đó.
“Đa tạ Lâm đại ca nhắc nhở, sau này ta nhất định sẽ cách xa y.” Kỳ Việt khoa trương cúi đầu cảm tạ Lâm Sinh, ra vẻ cảm kích vạn phần.
Ba người bị dáng vẻ này của hắn chọc cười, Lâm Sinh vỗ vai hắn: “Ngươi hiểu được là tốt rồi, nhưng người yên tâm, ngày sau nếu coi trọng ca nhi hay cô nương nhà ai, ta sẽ để nương ta đến cửa cầu thân giúp ngươi.”
Kỳ Việt lại chắp tay: “Vậy phải dựa cả vào đại ca.”
“Chuyện nhỏ chuyện nhỏ.” Lâm Sinh cười ha ha, nhét khối màn thầu trong tay vào trong miệng.
Cùng nhà Lâm Sinh ăn cơm xong, Kỳ Việt trở lại ruộng nhà mình, hắn không vội xuống ruộng, mà xách giỏ đang đặt bên cạnh lên, đây là cơm trưa hắn chuẩn bị, lúc nãy bị Lâm Sinh kéo đi, không kịp mang theo.
Hắn cầm giỏ, đi đến ruộng bên cạnh, nhìn người đang bận rộn, đặt giỏ xuống, gọi: “Hà Lăng.”
Ca nhi đang cúi đầu cấy mạ dừng động tác, ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt y không tốt, trán đổ mồ hôi, dấu ấn hồng mai trên mi tâm như nhiễm một tầng sương, càng thêm xinh đẹp.
Nhìn thấy người gọi mình là Kỳ Việt, Hà Lăng sửng sốt, sau đó lại cúi đầu làm việc, như thể không nhìn thấy hắn.
Kỳ Việt không nhịn được hoài nghi, chắc không phải do hắn tướng mạo hung ác, mới có thể khiến y không phải chạy trốn thì chính là nhắm mắt làm ngơ chứ?
Hắn cười lắc đầu, cúi đầu thoát giày, kéo ống quần đến đầu gối, nhấc chân đi xuống dưới, đi đến bên cạnh Hà Lăng: “Hà Lăng, ta là Kỳ Việt, là người mới tới thôn cư trú.”
Người đã đến đứng ngay bên cạnh, không thể làm bộ như không thấy được, Hà Lăng đứng thẳng người dậy, đưa mắt nhìn hắn một cái rồi lập tức dời tầm mắt: “Ta biết.”