Qủy Ba Ba

chương 66: phiên ngoại 3

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sinh tử vĩnh viễn tương tùy (tiếp theo)

Hắc Tử Lược x Tiểu Ngủ

Khi nhìn thấy Ứng Duyệt nở nụ cười thỏa mãn ngã vào bên cạnh người cùng trong bánh xe thời gian, Diêm Hồi kỳ thật có điểm muốn khóc. Hắn không khỏi thở dài một hơi, cảm thán: “Ôi ôi ~~ Hai người này thật hiếm thấy...”

“Di?! Đây là...” Đột nhiên, thời gian thay đổi liên tục, hình ảnh xuất hiện trước mặt Diêm Hồi lúc này lại là một hài tử... rất đáng yêu. Xem ra đây là một hài tử còn rất ngây thơ, nhóc đang ngồi ở trên tảng đá khóc không ngừng.

Đôi mắt của Tiểu Ngũ vì khóc quá nhiều mà đã sưng to lên, trông giống như.... quả hạch đào vậy.

Cũng hết cách à, tại chuyện mới vừa xảy ra thật rất đáng sợ, khuôn mặt của Hắc Tử Lược hảo hung ác, giống như dưỡng phụ …

Nhóc bất quá cũng chỉ muốn cùng quỷ hồn đi ra ngoài chơi đùa mà thôi, ai ngờ Hắc Tử Lược sau khi biết được chuyện này liền bắt quỷ hồn kia lại, còn hung hăng mắng nhóc một trận. Sau đó, Hắc Tử Lược lại đem nhóc nhốt vào phòng trừng phạt, thật vất vả nhóc mới tìm được cách chạy ra ngoài à.

Cho dù nhóc chạy đi rồi, sau khi bị Hắc Tử Lược tìm được, nhóc cũng tránh không được bị mắng cho một trận... thậm chí còn có khả năng thảm hại hơn..

Nghĩ vậy, Tiểu Ngũ càng co rụt người lại, nhìn qua lại càng thêm yếu ớt đơn bạc. Bởi vậy vào những trường hợp này, thường thường sẽ trở thành thức ăn cho một số quỷ hồn cường đại...

“Tiểu bằng hữu, đợi ở chỗ này không tốt đâu, rất nguy hiểm, ta mang ngươi đến nơi an toàn được không?”

Vừa nghe thấy có quỷ nói chuyện với mình, Tiểu Ngũ lập tức ngẩng đầu, nhìn đến quỷ hồn...

Đó là một nam nhân, vóc người dị thường cường tráng cao lớn, làm cho nhóc đang ngồi bẹp trên tảng đá chỉ mới cao tới ngang bụng hắn. Bất quá tướng mạo của quỷ này thật ra cũng rất nhã nhặn, điều này đã làm cho Tiểu Ngủ đang lo sợ Hắc Tử Lược tìm đến như nắm được một cọng rơm cứu mạng. Nhóc nhất thời mất đi cảnh giác, cùng quỷ hồn rời đi...

“Ngươi đúng là một tên nhóc ngu ngốc! Thực Hoa là ác quỷ nổi tiếng trong quỷ giới, ngươi sẽ bị hắn trước hãm sau ăn à, không thể đi theo tên đó được!”

Diêm Hồi thật hận không thể đi vào bên trong bánh xe thời gian, hướng về phía hình ảnh không ngừng hô to. Dù vậy, Tiểu Ngũ ở bên trong bánh xe thời gian đương nhiên không có cách nào nghe thấy lời cảnh cáo của Diêm Hồi. Nhóc cùng với quỷ hồn kia càng chạy càng xa...

—-

Thẳng đến khi bọn họ tiến vào một cánh rừng rậm hắc ám, Tiểu Ngũ mới cảm giác không khí chung quanh có gì đó sai sai, nhất thời ngừng lại cước bộ.

“Đại ca ca... Chúng ta không nên đi đến đây, nơi này nguy hiểm, đi ra ngoài đi!”

Tiểu Ngũ lôi kéo góc áo của Thực Hoa, bất quá Thực Hoa cũng không để ý đến nhóc, còn muốn ôm lấy nhóc. Hành động này đương nhiên đã làm nhóc hoảng sợ, đang muốn chuẩn bị chạy trốn, kết quả khuôn mặt lại bị chiếc lưỡi của Thực Hoa liếm một cái... Nước miếng của hắn tựa hồ có độc, Tiểu Ngũ nhất thời cảm giác được cả người nóng lên lại vừa vô lực, hạ thân còn có chút ngưa ngứa.

“Vật nhỏ ngươi thật thơm quá, ta sẽ ở chỗ này hảo hảo hưởng dụng ngươi, ha ha ha ~~ “

Thực Hoa đem Tiểu Ngũ đã hoàn toàn không có cách nào nhúc nhích, đặt lên trên mặt đất, sau lại cởi bỏ y phục lẫn nhau, thỉnh thoảng lại vuốt ve vài cái trên da thịt mềm mại của Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ hiện giờ đã bắt đầu hối hận việc mình trước kia đã rời khỏi Hắc Tử Lược, tuy nói ở Địa phủ rất là nhàm chán, nhưng ít nhất còn có Hắc Tử Lược bảo vệ nhóc. Nhưng bây giờ nhóc lại đang ở trong một một khu rừng rậm xa lạ, bình thường Hắc Tử Lược lại luôn bề bộn chuyện câu hồn, không có thời gian chiếu cố nhóc, càng đừng nói tới việc đến cứu nhóc khỏi nơi này… Thật tuyệt vọng, thật bất lực, thật sợ hãi... Tựa như lại trở về cuộc sống bị dưỡng phụ ngược đãi trước kia.

Nghĩ tới đây, Tiểu Ngũ không khỏi lã chã rơi lệ, vào thời khắc nguy cấp thế này, vậy mà lại không có ai tới cứu nhóc.

Có lẽ cứ như vậy bị ăn đi cũng tốt...

“Xuống địa ngục đi!” haehyuk

Thanh âm bạo rống của Hắc Tử Lược chợt truyền đến từ phía bầu trời, sắc mặt của Thực Hoa xoát một cái trắng bệch, lúc đang muốn chạy trốn, bất quá ngay trong nháy mắt đó, Thực Hoa đã bị đánh đến hồn phi phách tán...

Vào lúc phát hiện Tiểu Ngũ mất tích, cả người hắn như phát điên tìm kiếm tên nhóc Tiểu Ngũ luôn khiến hắn không an lòng kia, còn trì hoãn sự vụ đi câu hồn... Bất quá chỉ là bị Diên Hồi chửi một cái là xong, Tiểu Ngũ bình an vô sự mới là trọng yếu.

Tiểu Ngũ thoạt nhìn tựa hồ không thích hợp, Hắc Tử Lược ôm lấy nhóc, đem y phục bị cởi ra của nhóc mặc trở về, nhưng rất nhanh lại bị Tiểu Ngũ tự cởi ra, điểm ấy hiển nhiên đã làm cho Hắc Tử Lược cảm thấy kỳ quái, vội hỏi: “Tiểu Ngũ?! Ngươi đã xảy ra chuyện gì?!”

“Ta... nóng... ngứa...” Tiểu Ngũ sau khi cởi bỏ y phục liền dùng tay của mình bắt đầu xoa bóp cây thịt nhỏ đã có chút sưng đỏ của mình, một bàn tay khác thì lại không ngừng cọ xát tiểu huyệt.

Thấy thế, Hắc Tử Lược thầm mắng một tiếng: “Mẹ kiếp! Đồ hỗn trướng!”

“Tiểu Hắc...”

“Tốt lắm, ngươi đừng sợ!” Kỳ thật, Hắc Tử Lược cũng không biết phải làm sao, chỉ là không nhịn được an ủi lại an ủi. Ngay sau đó, hắn liền cố gắng tỉnh táo lại, cẩn thận xem xét tường tận thân thể của Tiểu Ngũ rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì.

“Tiểu Hắc... Uh... Ta...” Không biết tại sao, khi bàn tay của Hắc Tử Lược vừa đụng vào làn da của nhóc, cảm giác nóng rực kia tựa hồ đã giảm đi một ít, bởi vậy nhóc liền cực kì tham luyến cảm xúc này.

“Chậm rãi nói!” haehyuk

Tiểu Ngũ dứt khoát cầm lấy bàn tay thô bự của Hắc Tử Lược, đem đôi bàn tay ấm áp thân thuộc bao trùm lên ngọc hành của mình: “Sờ nó... Cầu ngươi...”

Cử động này của Tiểu Ngũ đã hù cho Hắc Tử Lược một trận không nhẹ, bất quá hắn thoáng cái đã hồi phục tỉnh táo, lấy tay cẩn cẩn dực dực bộ lộng khối thịt nho nhỏ yếu ớt. Chính hắn vốn là một thô nhân, rất sợ chỉ cần không cẩn thận chút thôi thì sẽ làm đối phương bị thương, đây cũng là lần đầu tiên hắn vì một người khác suy nghĩ nhiều như vậy.

“Uh ah... Uh...” Từng trận cảm giác thư thái dồn dập kéo đến, làm cho Tiểu Ngũ không tự chủ được rên rỉ thành tiếng.

“Ngươi...” Tiếng rên rỉ giống như thanh âm của ông trời trong phút chốc đã khiến cho Hắc Tử Lược đưa tay dời đi, “Không thoải mái sao?”

Tiểu Ngũ lắc đầu, cái miệng nhỏ nhắn hết khép lại mở, nhưng lại không có cách nào phun ra câu nói trong lòng. Cho nên nhóc chỉ có thể dùng hành động để bày tỏ. Nhóc cắn lấy viền môi kéo lấy bàn tay thô to kia đặt lên ngọc hành của mình, lần này nhóc còn dùng thêm chút lực ấn chặt bàn tay của Hắc Tử Lược.

Không qua bao nhiêu lâu, dịch thể trắng sữa đã chậm rãi tiết ra từ đỉnh cây thịt nho nhỏ kia, chạy dọc theo bắp rùi rơi xuống đất cùng tay của Hắc Tử Lược.

Hắc Tử Lược trong lòng nhất thời ngủ vị tạp trần... Tiểu hài tử cứ như thế mà đã tiết ra trên tay hắn rồi. Cơ mà, tâm trí của hắn lúc này lại nổi lên một cổ cảm giác vi diệu nói không nên lời, hắn cảm thấy rất vui vẻ.

“Hô... Hô...” Sự việc còn chưa có chấm dứt, tuy nói trước đó đã tiết ra một lượt, bất quá hậu huyệt phía sau lại ngứa ngáy không chịu nổi, nhưng nhóc cũng không có ý định nói ra chuyện này, đơn giản là vì chuyện nhóc bắn ra trên tay Hắc Tử Lược đã rất không đúng rồi! Nhóc đã làm dơ tay của người ta, cho nên không thể tiếp tục năn nỉ chuyện gì nữa.

Tiểu Ngũ bi ai suy tư, đang muốn đem đầu ngón tay của mình luồn vào trong hậu huyệt, thì đã bị Hắc Tử Lược nhanh chóng bắt được, chỉ nghe hắn nói: “Có ta ở đây, ngươi cái gì cũng không cần làm!”

Thanh âm của Hắc Tử Lược đã bắt đầu nhem nhúm một chút , một ham muốn cực kì nhu tình...

Tiểu Ngũ còn chưa hiểu ý hắn, thì đã cảm giác được hậu huyệt ngứa ngấy kia đã bị một vật gì đó nóng rực tiến vào. Ngừng ngứa rồi! Tiểu huyệt của nhóc lập tức co chặt lại, đem vật xâm lấn gắt gao bao bọc bên trong.

“Đủ chưa? Nếu không đủ ta lại cho nhiều hơn...” Bởi vì vật kia có hơi lớn chút, Tiểu Ngũ lại chỉ là một đứa nhỏ, Hắc Tử Lược sợ đả thương nhóc, cho nên chỉ đâm vào hai đầu ngón tay.

“Uh uh!” Tiểu Ngũ gật đầu, không ngừng xoay thắt lưng hướng Hắc Tử Lược nhiệt tình mời gọi.

Mắt thấy ngón tay thứ ba đã tiến nhập vào trong, phân thân của Hắc Tử Lược cũng nhanh chóng bị lời kêu gọi của Tiểu Ngũ bắt đầu trướng đại. Nhưng vì không muốn đả thương Tiểu Ngũ, hắn phải nhẫn nại!

Dù sao, trên người Tiểu Ngũ còn có rất nhiều nội thương cùng ngoại thương chưa khỏi hoàn toàn đâu...

“Uh hừ ~~ thật thoải mái... Tiểu Hắc... Cảm ơn...” haehyuk

Tiểu Ngũ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng hướng hắn nói lời cảm ơn, đôi mắt sủng nước kia đã ngay lập tức làm cho trống ngực trong lòng Hắc Tử Lược đập thình thịch, còn kém chút xíu là hắn đã không kiềm chế được rút ngón tay ra, trực tiếp dùng phân thân của mình cắm vào huyệt động.

Dần dần, cơn nóng rực trong người Tiểu Ngũ chậm rãi giảm xuống. Hắc Tử Lược thay Tiểu Ngũ rửa sạch chất lòng trắng sữa cùng hậu huyệt, sau đó lại đem hắc bào trên người mình cởi xuống, che đậy thân thể mảnh khảnh của Tiểu Ngũ, “Tốt lắm! Chúng ta trở về thôi!”

“Chờ một chút... “

“Sao vậy?” Cánh tay nhỏ bé đang nắm lấy tóc hắn còn đang run nhè nhẹ, Hắc Tử Lược không khỏi dâng lên một trận đau lòng, tức thì liền đem mặt mình áp vào bàn tay nhỏ bé kia, mang đến chút ấm áp cho nhóc.

“Ta muốn ăn mì Dương Xuân của cái nhà nơi góc đường à...” haehyuk

Tiểu Ngũ chỉa chỉa cái bụng của mình, làm bộ đáng thương hề hề, ngay cả Hắc Tử Lược lúc bình thường luôn lãnh khốc cũng không có cách nào cự tuyệt, dẹp bỏ trách nhiệm câu hồn qua một bên, gật đầu đáp ứng...

Đến sau đó, lúc Diêm Hồi trách cứ Hắc Tử Lược thất trách, đã kêu Quỷ Kiến Sầu không lưu tình quất cho Hắc Tử Lược năm trăm roi. May mắn thân thể của hắn vốn cường tráng khỏe mạnh, đạo hạnh lại cao thâm, nằm một hai tháng là có thể xuống giường. Nếu không gặp phải quỷ hồn thông thường thì chỉ cần một roi này thôi cũng đã hồn phi phách tán rồi. Mà chuyện này tự nhiên không thể để cho Tiểu Ngũ biết được...

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio