Edited by Raine Wu
- -----------
Sự việc cấp bách, không giống Bùi Ngọc chỉ có thể đứng chôn chân tại chỗ, Diệp Kính Chi xoay tay bày ra kết giới, trực tiếp phong ấn hai mẹ con vào trong.
Bên trong kết giới, cậu bé vẫn như cũ quỳ rạp trên mặt đất liều mạng mà cắn thịt giống như một con chó vô nhân tính, còn người phụ nữ cứ nhào tới kết giới hết lần này tới lần khác nhưng đều bị nhốt lại bên trong.
Diệp Kính Chi nhìn hai mẹ con này, kháp lộng thủ quyết, không niệm chú, giơ ngón tay về phía kết giới.
Một lúc sau, một đường màu xanh đậm hiện lên từ trên người cậu bé, nối với cánh tay đẫm máu của người phụ nữ.
Hề Gia ngạc nhiên, chợt hiểu ra điều gì đó, Diệp Kính Chi vẽ một câu thần chú khác trên không.
Chỗ hắn vẽ bỗng xuất hiện phù văn màu vàng, khi nét cuối cùng được hoàn thành, ánh sáng vàng chiếu sáng cả căn phòng, ở cánh tay phải bị chặt của người phụ nữ, ánh vàng hội tụ thành một bàn tay đang nắm một cậu bé.
Cảnh tượng này hết sức trào phúng.
Trên thực tế, cậu bé đang nằm trên mặt đất ăn thịt mẹ nó, còn dưới ánh vàng, người phụ nữ đang nắm tay đứa trẻ.
Nhìn thấy ánh vàng tự dưng xuất hiện trên tay phải mình nắm tay cậu bé, hành động của thiếu nữ đang nhào tới kết giới đột nhiên dừng lại, cô nhìn nơi ánh sáng vàng hội tụ thành cậu bé, cuối cùng ngã quỵ xuống đất, gào khóc.
Diệp Kính Chi một một chút rồi quay lại nói: "Dắt linh là một bí thuật của phái cản thi ở Tương Tây, thường dùng máu nuôi thi thể, từ đó dắt tay yêu ma, thao túng thi thể, dẫn bọn chúng về quê an táng."
Cản thi Tương Tây: này bên ngoài có thông tin nha không phải tác giả tự chế đâu, tuy chưa được khoa học kiểm chứng cũng chưa thấy ngoài thực tế nhưng nó cũng trở thành nguyên mẫu của nhiều bộ phim kinh dị.
Các bạn coi phim hongkong cổ trang thấy có một ông pháp sư đi trước dắt mấy cương thi nhảy nhảy đằng sau là lấy cảm hứng từ Cản thi này, mục đích là đem những thi thể ở nơi khác về quê nhà an táng.
Còn Tương Tây nằm ở phía tây Hồ Nam ha (nguồn Baike, Wikipedia)
Một giọng nói thanh lãnh vang lên trong màn sương mù đen dày đặc, Hề Gia chăm chú lắng nghe.
"Cắt thịt dắt linh thật ra rất ít xuất hiện, dắt linh không tính là bí pháp nguy hiểm, chỉ cần cho một ít máu là được.
Tuy nhiên do người mẹ không có pháp lực để dắt linh nên phải dùng dao cắt thịt để dẫn dắt linh hồn, mỗi ngày cầm tay phải đứa bé làm trung gian dắt linh, máu thịt làm dẫn, đem hồn phách đứa nhỏ lưu lại thế gian."
Trước khi Diệp Kính Chi đến, Hề Gia đi theo Bùi Ngọc, nhìn tên thần côn này cầm la bàn đi lòng vòng; sau khi Diệp Kính Chi đến, xoay tay cái là xuất hiện kết giới, đem hai mẹ con phong ấn lại, còn nhàn nhã giảng giải một chút tình trạng của hai mẹ con này.
Nghĩ đến đây, Hề Gia không khỏi quay đầu nhìn Bùi Ngọc bên cạnh: Anh với hắn sao lại thua xa vậy chứ?
Bùi Ngọc trợn tròn mắt: Tôi mà có thể so sánh với hắn sao? Hắn là Diệp Diêm Vương đó! Anh thử hỏi có bao nhiêu người trong giới Huyền học dám so với hắn, muốn ôm đùi hắn còn không có cửa!
Hề Gia hận sắt không thành thép mà lắc đầu.
Đây nếu là con của cậu, cậu chắc chắn sẽ tát nó để nó chui lại về bụng mẹ nó.
Đúng là thứ không có tiền đồ.
Diệp Kính Chi lúc này mới nhìn Bùi Ngọc, trên mặt lãnh đạm không có biểu hiện gì, nhẹ nhàng gật đầu: "Bùi đạo hữu"
Bùi Ngọc cười gượng hai tiếng, cơ thể không tự giác mà lùi về phía sau Hề Gia, đồng thời cười nói: "Diệp Diêm Diêm Diêm Diêm Diêm...!Diệp đạo hữu!"
Diệp Kính Chi dường như không nghe thấy đối phương nói, nhẹ giọng: "Tôi cảm giác được Huyết Tích Tử bị vỡ, liền tới xem xem có chuyện gì, không ngờ lại là Bùi đạo hữu."
Bùi Ngọc lập tức trả lời: "Tôi mua thì mua thôi.
Tôi mua nó với điểm.
Tiểu quỷ này mạnh hơn tôi tưởng, không hiểu sao nó có thể phá vỡ Huyết Tích Tử của Diệp đạo hữu, thật là không biết trời cao đất rộng.
Diệp đạo hữu, tôi sẽ thu phục đứa nhỏ này để nó không còn tác quái nữa.
Hừ! Tiểu quỷ, ngươi nạp mạng đi!"
Nói xong, Bùi Ngọc vén tay áo lên xông vào kết giới.
Hề Gia: "..."
Diệp Kính Chi bình tĩnh liếc nhìn, để cho đối phương lấy điểm.
Hắn quay đầu nhìn Hề Gia một hồi, lông mày nhíu lại nói: "Âm khí của cậu so với trước kia càng ngày càng đậm.
Trước mắt đeo viên xá lợi này lên người, sau đó mỗi ngày tôi sẽ làm phép lên nó.
Sau ngày, nó sẽ giống như khối Thái Sơn kia, hấp thụ âm khí của cậu.
Bây giờ nó cũng có thể giúp cậu che đậy được phần lớn âm khí."
Địa điểm gặp lại kì này có chút lúng túng, Hề Gia cầm lấy viên xá lợi trong suốt từ tay Diệp Kính Chi, có chút ngượng ngùng: "Cái này...!có quý lắm không?"
Diệp Kính Chi nói: "Lệ quỷ thích ăn những người phàm có âm khí nặng.
Sau khi ăn xong, có thể tăng thêm công lực, khó đối phó hơn.
Nếu như không có thứ che được âm khí của cậu, sợ là sẽ có vô số lệ quỷ đến đây tìm cậu, giới huyền học sẽ đại loạn mất."
Hề Gia: "..." Tôi không phải có ý này!
Im lặng một lúc, khó khăn lắm Hề Gia mới thốt ra được: "Diệp đại sư thật là...!có tấm lòng từ bi."
Diệp Kính Chi: "..."
Sau một hồi ngượng ngùng, một giọng nam trầm thấp lãnh đạm vang lên: "Cảm ơn đã khen."
Hề Gia: "..."
Đúng là chuẩn mực đạo đức của giới Huyền học, không trật đi đâu được!
Trước đây Hề Gia chỉ mới gặp Diệp đại sư có một lần, sau đều là nghe từ Bùi Ngọc rằng hắn kinh khủng như thế nào, đáng sợ ra sao.
Bây giờ gặp lại trong hoàn cảnh này, hai người không biết nói gì chỉ có nhìn nhau không nói thành lời, hồi lâu nghe tiếng nổ lớn, hai người lập tức quay lại nhìn.
Đầu tóc Bùi Ngọc như cỏ dại, vội la lên: "Chạy rồi! Người phụ nữ kia thừa dịp tôi không chú ý mang theo đứa con chạy mất rồi!"
Hề Gia: "..." Nói cho tui biết rốt cuộc giữ anh được cái gì đây!
Trong màn sương mờ mịt như vầy, đi đâu để kiếm được hai mẹ con đó đây? Được một lúc lại rơi vào bế tắc.
Bùi Ngọc vừa tức vừa lo lắng, Hề Gia lại càng không biết nói gì, chẳng lẽ chờ để giơ bảng nói với thiên hạ rằng "Tôi không quen thứ vô dụng này" nhưng Diệp Diêm Vương vẫn là Diệp Diêm Vương, Diệp Kính Chi mặt không thay đổi, giơ tay trái lên: "Vô Tướng Thanh Lê"
Viên xúc xắc đồng nhỏ nhắn và tinh xảo đang chơi đùa cùng với Túng Túng trong túi của Hề Gia, nghe thấy âm thanh này, nó chợt run lên hai lần.
Túng Túng chớp chớp mắt, tò mò nhìn xúc xắc nhỏ, Vô Tướng Thanh Lê bình tĩnh lại, quyết định chơi với Túng Túng thêm chút nữa.
Diệp Kính Chi: "......Vô Tướng Thanh Lê!"
Tiếng nói nghiêm nghị vang lên, một viên xúc xắc mặt màu xanh đen đột nhiên bay ra khỏi túi của Hề Gia và rơi vào lòng bàn tay của Diệp Kính Chi.
Ngay khi ngón tay hắn vừa chuyển động, viên xúc xắc đồng ngay lập tức xoay tròn và lơ lửng trên không.
Viên xúc xắc đồng mặt không ngừng xoay tròn, đột nhiên một bên dừng ở trước mặt Diệp Kính Chi, hắn chỉ tay, đột nhiên từ bên trong rút ra một thanh trường kiếm màu vàng óng.
Ngay khi kiếm vừa ra khỏi vỏ...!xúc xắc bật ra.
Âm khí đen bốn phía đột nhiên dừng lại.
Tay phải Diệp Kính Chi cầm kiếm đâm thẳng về phía trước chém một nhát, kiếm khí uy lực, chiếu ánh vàng lên tận trời, bầu âm khí đen bị khoét thành một lỗ hỗng.
Ánh vàng chiếu đến đâu, âm khí tiêu tan đến đó.
Khi toàn bộ âm khí đen tiêu tán, Hề Gia phát hiện mình đang đứng ở cầu thang tầng bảy! Chậu sắt đốt tiền giấy vẫn còn ngổn ngang trong góc, cửa hai bên nhà đều mở toang, hai vợ chồng cùng lão đạo sĩ nằm trong góc hôn mê bất tỉnh, trên tầng bảy trống không hoàn toàn im ắng.
Diệp Kính Chi mở mắt ra liền nói: "Tôi đi đến chỗ này, mấy anh đi đến chỗ kia đi."
Rõ ràng trước kia chưa từng đến chung cư này, vậy mà Diệp Kính Chi khăn khăn bước đến cửa nhà của hai mẹ con kia.
Hề Gia: "Diệp đại sư quả là lợi hại, biết nhà nào là của hai mẹ con kia."
Bùi Ngọc run run rẩy rẩy: "Có Vô Tướng Thanh Lê của Diệp Diêm Vương rồi, không đi nữa, đáng sợ quá, tôi muốn về nhà!"
Hề Gia nhịn không được mà vỗ vào tay: "Vô lẹ!"
Vì Diệp Kính Chi đã chọn cánh cửa nguy hiểm nhất nên Hề Gia và Bùi Ngọc cũng phải chọn một cánh cửa để đi vào.
Cách bài trí ngôi nhà của hai vợ chồng này giống như nhà của Hề Gia nên cậu dễ dàng đi khắp phòng ngủ chính, phòng ngủ thứ hai, nhà bếp, phòng tắm và phòng khách.
Lúc đi qua phòng khách, cậu đột nhiên dừng lại: "Nếu đây là một gia đình năm người cùng chung sống, phòng ngủ chính là của hai vợ chồng, phòng ngủ kia là của hai đứa con vậy còn người ông sống ở đâu?"
Không cần nghĩ ngọi gì nữa, Bùi Ngọc chỉ vào một cánh cửa trong góc: "Nơi này không phải có một cánh cửa nữa sao?"
Hề Gia cau mày: "Phòng tiện ích trong nhà tôi ở đó, rộng có ba mét vuông."
Phòng tiện ích: kiểu giống nhà kho, gác xếp, dùng để chứa những thứ không dùng đến nhưng ngại vứt đi.
"Vậy ở đâu, không lẽ lót nệm nằm dưới đất?"
Hề Gia không trả lời, cậu bước tới mở cửa.
Khi cửa mở ra, ánh trăng lạnh lẽo từ cửa sổ mái nhà chiếu vào, Hề Gia từ từ nheo mắt nhìn ông lão đang cuộn mình trên chiếc giường sắt.
Bùi Ngọc cũng đi tới, lúc thấy căn phòng này, hắn ngạc nhiên: "Chỗ này mà cũng ở được sao?"
Hề Gia: "Bùi Ngọc, anh dùng Âm Dương Nhãn nhìn thử."
Bùi Ngọc lập tức vẽ bùa, khi nhìn lại căn phòng, hắn tròn mắt: "Quỷ?"
Đó là một căn phòng ẩm thấp, bừa bộn, đồ đạc lộn xộn chất đống đến trần nhà, giữa phòng đặt một chiếc giường sắt rộng nửa mét, trên giường là một ông lão gầy gò đang ngồi ở mép giường, giương đôi mắt tối om nhìn về phía Hề Gia và Bùi Ngọc.
Khóe miệng lão từ từ đang hé ra, lộ ra hàm răng đen nhánh cùng với kẽ răng còn dính máu thịt.
"Tại sao...!lại muốn phá hủy một cuộc sống đang tốt đẹp như vậy?"
Sắc mặt Bùi Ngọc trở nên lạnh lùng, nhanh chóng móc trong túi Càn Khôn một lá bùa, còn chưa kịp niệm chú đã bị một luồng âm khí cực mạnh đánh bay về phía sau.
"Con trai cả ngày mai sẽ đưa ta đi bệnh viện, đại bảo tiểu bảo vẫn ở đó, con dâu cả ngày ngày vẫn chưa mắng ta đi chết đi...!Tại sao, tại sao lại phá hủy cuộc sống tốt đẹp ấy?"
Lão già trên chiếc giường sắt đứng dậy, xương cốt vang lên cọt kẹt cọt kẹt, tứ chi vặn vẹo, sau đầu vỡ ra một lỗ máu to bằng cái bát.
Lão trườn về phía Hề Gia, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị: "Âm khí của ngươi thật mạnh mẽ, ăn thịt ngươi chắc chắn còn có ích hơn ăn thịt đứa nhỏ đó.
Ăn xong ngươi...!con trai cả cùng con dâu có thể về đây sinh sống như bình thường với ta...!Ăn ngươi...!Ta muốn ăn ngươi!!!"
Tiếng thét đột nhiên vang lên, lão già bằng bốn chân bò về phía Hề Gia như một con nhện.
Bùi Ngọc lập tức niệm chú vẽ bùa, nhưng lại bị luồng âm khí mạnh mẽ nâng lên, không thể chống lại được.
Mà lão không biết rằng Hề Gia đang đứng ở nơi có âm khí mạnh nhất, hai mắt trợn lên, kinh ngạc nhìn luồng âm khí màu đỏ quấn quanh mình.
"Ta muốn ăn ngươi!"
Miệng lão há to, một chậu máu lớn có đầu lâu lớn nhỏ.
Hề Gia vụt qua một bên, nhìn chằm chằm vào luồng âm khí đỏ như màu.
Bùi Ngọc lo lắng đến mức to tiếng: "Hề Gia! Anh mau qua đây, con quỷ này quá lợi hại, mạnh hơn nhiều so với tiểu quỷ kia, chúng ta mau đi kiếm Diệp Diêm Vương, chỉ có hắn mới thu phục ác...!quỷ...! Má!!!"
Hề Gia vung tay đấm tới nhưng quỷ già này căn bản không quan tâm, vẫn lao về phía cậu.
Sau đó Bùi Ngọc thấy nắm đấm tưởng chừng như vô hại này đập vào đầu lão, âm khí văng khắp nơi, lão kêu đau, liều mạng muốn quay đầu chạy nhưng Hề Gia nhanh chóng bóp cổ lão, đấm vào mặt thành một lỗ to.
Hề Gia sợ đến mức lắp ba lắp bắp: "Hề Gia...!không, Gia Gia Gia...!anh Gia!"
Với một cú đá chân trái của Hề Gia, lão đã bị đá văng vào tường, vừa nãy còn rất ngang ngược, kiêu ngạo, giờ phút này giống như nhìn thấy một điều gì đó rất đáng sợ, hai tròng mắt đó sớm đã bị đánh bay khỏi hốc mắt, chỉ có một chút da thịt vẫn còn dính với đôi mắt, kinh sợ nhìn chằm chằm Hề Gia, run run giọng: "Ngươi là ai! Ngươi...!ngươi...!A a a a a a!"
Hề Gia đấm lão một lần nữa, đem một con mắt của lão triệt để đập nứt.
Cậu bóp cổ lão, ấn ác quỷ vào tường, mặt lạnh lùng hỏi từng chữ: "Ngươi ăn thịt một đứa trẻ, chính là ngươi...!ăn thịt thằng nhóc nhà đối diện kia?"
Lão quỷ cả người run lên, hoàn toàn không dám nói dối: "Ta...!Ta vừa chết, nó tình cờ gõ cửa.
Ta...!ta ta ta ta ta liền ăn nó."
Bùi Ngọc lập tức chạy tới: "Khó trách, loại người này trước đây chưa từng làm quá nhiều chuyện ác, dù cho chết oan ức cũng không thể lợi hại như vậy.
Hóa ra là do hắn ăn linh hồn của một đứa bé, đoạt được oan khí cùng với linh lực của đứa bé kia."
"Còn thêm nữa."
Bùi Ngọc sửng sốt: "Thêm nữa? Anh Gia, còn gì nữa hã?"
Không thèm để ý tới cái tên "Anh Gia", ánh mắt tàn nhẫn của Hề Gia giống như lưỡi hái tử thần, lạnh lùng mà quát lão: "Tại sao trên người ngươi lại có âm khí của ta? Nói!"
Lão quỷ kinh hãi nói: "Sau khi ta ăn thịt đứa nhỏ, ta nhận thấy xung quanh có rất nhiều âm khí, liền nhanh chóng ăn một ít.
Ta không biết, cái gì cũng không biết!"
Bùi Ngọc ngơ ngác nhìn Hề Gia với lão quỷ.
Nghe xong lời này của lão quỷ, sự tức giận của Hề Gia đột nhiên biến mắt, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở ra: "Vậy ngươi giết đứa nhỏ đó trước rồi lấy âm khí của ta sao? Ngươi chết sáu ngày trước, sáu ngày trước...!sáu ngày trước, là hôm đó."
Không phải tôi, không phải tôi hại đứa bé kia...!
Bùi Ngọc hỏi: "Sáu ngày trước xảy ra chuyện gì vậy?"
Hề Gia một tay bóp cổ lão quỷ kia, quay đầu lại: "Sáu ngày trước vừa lúc tôi gặp Diệp đại sư.
Viên ngọc bích tôi đeo nhiều năm bị vỡ mất, có lẽ lúc ấy đã rò rỉ âm khí ra ngoài, tình cờ con quỷ này chết vào lúc ấy, cho nên đã ăn chút âm khí của tôi."
Khi vừa nói xong, Hề Gia buông tay ra và đá lão quỷ văng vô góc tường.
Lão quỷ run lên sợ hãi, Bùi Ngọc nấp sau lưng Hề Gia, tò mò nhìn Hề Gia đi về phía góc tường.
Giọng nói lãnh đạm của Hề Gia vang lên trong căn phòng tiện ích chật hẹp: "Hóa ra những gì ta nhìn thấy trong màn sương dày đặc không phải là hiện thực, mà là cuộc sống mà ngươi hằng mơ ước.
Thực ra, con trai ngươi bất hiếu, con dâu thì ngày ngày rủa ngươi chết đi nhưng đây là lỗi của họ, là bọn họ bất hiếu nhưng tại sao lại làm hại đến đứa bé vô tội kia?"
Với tư cách là một ác quỷ, lão thực sự muốn nói: Ta ăn đứa bé kia thì sao chứ, chỉ là muốn ăn nó, ngươi quản ta, không ăn còn là ác quỷ sao!
Nhưng với tình trạng bây giờ, lão chỉ có thể cuộn mình trong góc tường sợ hãi không dám nói.
Đôi mắt lạnh lùng của Hề Gia như một mũi dao, cứa vào cơ thể lão quỷ.
Tay phải của cậu siết chặt thành một nắm đấm, âm khí đỏ như máu bao quanh các ngón tay.
Lão quỷ sợ tới mức cả hồn đứng dán vào tường, hận không thể tìm được lỗ nào để chui vào, để cho con người đáng sợ trước mặt không nhìn thấy mình, trong khi Hề Gia từ từ giơ nắm đấm lên.
Vừa định đấm vào đầu lão quỷ một đấm, một bàn tay đột nhiên kéo nắm đấm của cậu lại, eo đột nhiên bị người ôm lấy, giống như cảnh trong mọi bộ phim thần tượng máu chó, Hề Gia trong không trung xoay °, khẽ rơi vào vòng tay ấm áp, cậu dựa vào bờ vai vững chãi và đáng tin cậy của người này, kinh ngạc ngước nhìn hắn.
Diệp Kính Chi rũ mắt phượng nhìn cậu, nốt ruồi trong đôi mắt ở trng bóng tối hiện ra đặc biệt sâu thẳm, thấp giọng nói: "Không nghĩ tới việc bị con quỷ này lừa, tiểu quỷ kia không phải là lệ quỷ mà là do linh hồn dẫn dắt để ở lại phàm trần, lão quỷ này là chủ mưu của tất cả chuyện này.
Không sao chứ?"
Hề Gia được ôm vào trong ngực bảo vệ: "...Không sao!"
Bùi Ngọc bên kia há hốc mồm: "..."
Anh Gia sao có thể có chuyện gì!!!
Nếu anh mà tới sớm một bước hoặc chậm một bước, anh sẽ thấy cảnh anh Gia của tụi tui tự tay xé xác quỷ luôn!!!
Tác giả có điều muốn nói:
Sức mạnh Gia ca thổi bay Bùi thần côn: Anh Gia nhà tôi, uy vũ hùng tráng! Anh Gia cố lên!
Thật ra, Kính Tử không nên xuất hiện sớm như vậy.
Ban đầu tôi định để anh ấy xuất hiện theo kiểu "anh hùng cứu mỹ nhân" nhưng bây giờ, tôi chỉ muốn viết về anh hùng cứu mỹ nhân style máu chó thôi.
Dù C+ của chúng ta không cần anh ấy cứu thì cuối cùng cũng sẽ được cứu.
Thật là máu chó, haha ~
Raine: Tui không thấy máu chó, tui chỉ thấy cơm chó haha
Dạo này mình công việc có hơi bận nên việc edit có chậm hơn, mong tháng sau sẽ vào guồng lại.
May mà nhà mình nhỏ, lượt view cũng thấp mà đôi khi cũng thấy áy náy với mấy bạn, hy vọng sẽ cố gắng up chương đều đều:D.