Hắc Linh không nói gì, chỉ lặng lẽ cúi đầu rồi rời khỏi đó, vẻ mặt vô cùng buồn bã.
Bạch Dạ đưa mắt nhìn, âm thầm thở dài, thừa hiểu trong đầu Hắc Linh đang nghĩ gì.
Đồng cảm sao?
Rốt cuộc, vẫn là không thể chối bỏ quá khứ.
Cảm thấy nàng quá nhẫn tâm?
Ngay từ ban đầu, việc Thượng Quan Uyển Nhi bị cuốn vào kế hoạch của Bạch Dạ là điều ngay cả nàng cũng không ngờ tới.
Nhưng từ khi Thượng Quan Uyển Nhi xuất hiện, một ý nghĩ xấu xa đã nảy sinh trong tiềm thức của Bạch Dạ.
Lợi dụng cô ấy để đạt được mục đích!
Cảm thấy bản thân thật là chẳng ra làm sao! Cách làm của nàng, đâu có khác gì Thượng Quan gia năm đó?
Cô ấy vô tội! Phải! Nhưng càng không thể ngăn cản ý định báo thù của nàng.
Từ lúc Bạch Dạ đã xác định lợi dụng Thượng Quan Uyển Nhi, đã chấp nhận tương lai bị đối phương hận thù.
Mặc dù, đó không phải là điều nàng muốn.
Nhưng có lẽ không ai biết rằng, Bạch Dạ cũng đã tính toán rằng sẽ không hại đến Thượng Quan Uyển Nhi, nếu không đã không đưa Hắc Tử bảo vệ chu toàn cho cô ấy.
Cho dù về sau hận cũng được, ghét bỏ cũng được, miễn là không khiến lương tâm của Bạch Dạ bị cắn rứt.
Từ trước tới giờ, từng bước đi, từng tính toán của nàng đều đã có sẵn trong đầu.
Mọi chuyện, đều được Bạch Dạ an bài.
Thế nhưng, nàng lại không tính đến hạnh phúc của bản thân.
Đi trên con đường này, tính mạng mất đi lúc nào, không thể biết trước được.
Vì thế là gì còn thời gian để nghĩ đến tương lai của bản thân kia chứ.
Báo được thù rồi, sau đó thế nào?
Nàng không biết....và.....cũng không cần biết....!
_____
Hai tháng liên tiếp, có rất nhiều chuyện đã xảy ra.....!
Bạch Dạ nhận được tin, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, tại Hoa quốc, Đại công chúa đã tập hợp được nhiều người, lật đổ được Trường Lam và thuận lợi bước lên ngôi, trở thành vị nữ đế đầu tiên trong lịch sử các quốc gia, lấy hiệu là Võ.
Bạch Thiển và Nhị ca đã hoàn thành nhiệm vụ, sắp tới sẽ trở về đế quốc.
Nhị công chúa trong thời gian đó, được hoàng đế Phong quốc cầu thân, một hôn lễ long trọng được diễn ra.
Tất nhiên rồi, vì đây không chỉ là một hôn lễ bình thường, nó đánh dấu cho sự kết thông gia của hai nước Phong quốc và Hoa quốc.
Mà tân lang là hoàng đế Phong quốc, tân nương là công chúa được Võ đế sủng ái nhất.
Bạch Thiển là bạn tốt của họ, nên cũng được mời với vai trò khách quý.
Bạch Dạ phải ở lại Lăng Thiên Cung dài ngày vì Đại ca đã tới Tuyết quốc, nên nhiều công việc đều đổ dồn lên vai nàng.
Tại đế quốc cũng có nhiều sự kiện vô cùng chấn động, nhất là tin tức Đại tiểu thư Thượng Quan chuẩn bị thành thân với công tử Lam gia.
Thiệp mời cũng được phát cho mấy gia tộc cũng nhiều môn phái khác.
Hiển nhiên trong đó có Lăng Thiên Cung.
Nhưng đại lễ lần này xem ra không có sự tham gia của gia chủ Thượng Quan, cũng không biết vì lí do gì.
Không coi trọng cháu gái đến thế sao?
Trong lúc nhiều người dân nhiễm phải hoa anh túc mà Thượng Quan gia vẫn hào hứng tổ chức hôn lễ.
Haha, không nghĩ tới cảm nhận của những người khác ư?
Sự việc cần làm sáng tỏ về buôn bán hoa cấm đã gần đi đến hồi kết.
Trong hai tháng đó, vì quá nhiều công việc nên Bạch Dạ không thể trực tiếp đi.
Đế Vô Trần đã thay nàng giải quyết hết.
Bạch Dạ phải một lần nữa công nhận năng lực của Quỷ Vực, làm việc nhanh gọn lẹ, chỉ chưa đầy hai tháng để phá vỡ nhiều đường dây của Tiêu Ngọc phái tại các bang phái giang hồ.
Hiện giờ chỉ còn những nơi lảng vảng gần đế quốc nữa thôi.
Bản thân nàng còn cho rằng chính nàng là gánh nặng cho Đế Vô Trần.
Đợi thêm mấy ngày nữa, Nhị ca sẽ tới Lăng Thiên Cung, Bạch Dạ sẽ tới Thanh Sơn phái.
______
Thanh Sơn phái, tọa ngư tại núi Vọng Phu, nơi đây rừng thiêng nước độc, yên tĩnh đến lạ thường.
Khác với các môn phái trong giang hồ, Thanh Sơn phái chọn lựa địa điểm cách biệt với đế quốc, căn bản không muốn có bất kì dính líu gì tới nơi đó cả.
Mặc dù như vậy, Thanh Sơn phái vẫn luôn được kiêng nể mỗi khi nhắc đến.
Bạch Dạ từ trong xe ngựa bước ra, đã bao lâu rồi, nàng không ghé thăm nơi này.
Nếu như để Bạch Dạ chọn lựa nơi nào để du lịch, chắc chắn sẽ tới núi Vọng Phu.
Nó cho nàng cảm giác yên bình, không vướng bận nơi trần thế.
"Chủ nhân, có người ra."
Ngước mắt nhìn lên, chữ "Thanh Sơn phái" to lớn đập vào mắt.
Một nam nhân tuổi đã ở ngũ tuần chậm rãi bước ra, nhìn một lượt, cúi đầu hành lễ "Thuộc hạ bái kiến công tử."
Nàng cũng không câu nệ gì, hỏi "Chủ nhân nhà ngươi đâu?"
"Mời công tử đi theo thuộc hạ."
Bạch Dạ cùng Tiểu Hắc được người nam nhân dẫn đi.
Trên đường có thể nghe rõ tiếng nước chảy róc rách, vô cùng thư thái và an nhàn.
Biết tin Bạch Dạ tới, Hoắc Dương đã sớm đứng ở trước nhà đợi nàng.
Thấy hình bóng quen thuộc, hắn vui vẻ chạy ào ra tính ôm lấy nàng nhưng bị Tiểu Hắc ở đằng sau chặn lại.
"Tính khí của ngươi vẫn như vậy nhỉ? Ta có ăn thịt chủ nhân nhà ngươi đâu?"
"Tiểu Hắc, không được vô lễ.".