Cho đến khi Bạch Dạ bình phục hoàn toàn, cuộc sống lại trở về như thường nhật, giờ Đế Vô Trần không cần lo lắng việc không thể gặp được Bạch Dạ nữa vì nàng sẽ đích thân đến gặp hắn.
Dạ Sát và Dạ Mị ở bên cạnh cứ một câu "phu nhân" hai câu lại "phu nhân" khiến Bạch Dạ đau đầu không thôi, mà trong khi Đế Vô Trần có vẻ khá hài lòng với xưng hô này của bọn họ.
Hai người đã xác định quan hệ nhưng Bạch Dạ chưa muốn công khai ra cho cả đế quốc biết bởi vẫn còn một số thế lực muốn chống phá.
Vậy mà Đế Vô Trần chưa gì đã muốn nàng tới gặp mặt sư phụ của hắn, vì đã không còn cha nương.
Sao nghe giống như kiểu ra mắt trước khi thành thân vậy?
Bạch Dạ đã không còn phải vận nam trang nữa, nàng cũng không còn nhớ rốt cuộc lần cuối bản thân vận nữ trang là khi nào.
Nhưng hiện tại, một thân diễm lệ y phục màu trắng thanh thuần, dáng người mảnh mai, gương mặt xinh đẹp nhưng vẫn nhìn ra được sự soái khí.
Nhìn thấy Bạch Dạ như vậy, Đế Vô Trần đã phải ôm lấy nàng mà thốt lên "Làm sao bây giờ? Ta chỉ muốn cất nàng vào trong nhà, không muốn ai thấy dáng vẻ khuynh thành này của nàng!"
Bạch Dạ phì cười, trêu chọc nói "Ta thấy cũng được đấy, chàng cũng không cần thấy luôn!"
"Không được, chỉ mình ta được phép ngắm nàng thôi!"
Nàng bất đắc dĩ liếc nhìn hắn "Trên đời này có ai bá đạo như chàng chứ? Cẩn thận mấy ca ca của ta biết được, sẽ không cho ta đến với chàng nữa!"
Nhưng Đế Vô Trần lại rất tự tin đáp "Họ cứ việc, bởi vì trái tim nàng đã là của ta rồi, muốn cũng đâu tách được nàng ra khỏi ta!"
Bạch Dạ nghe nói sư phụ của Đế Vô Trần là người đã cứu hắn, cũng đã nuôi dạy rồi để hắn thừa kế Thiên Cương Cung.
Điều này khiến nàng tò mò không biết vị sư phụ kia sẽ trông ra sao.
Thiên Cương Cung quả nhiên đã từng là đệ nhất thế lực trên giang hồ, cơ ngơi rộng lớn, nếu so với Lăng Thiên Cung thì còn lớn hơn.
Trước đây lúc bị mất ký ức, nàng đã từng được Đế Vô Trần mang đến nhưng chỉ ở quanh quẩn tẩm điện của hắn.
Nên đây là lần đầu tiên Bạch Dạ được bước vào sảnh điện chính của Thiên Cương Cung.
Đáng lý ra nàng sẽ cùng Đế Vô Trần vào bên trong nhưng nghe tin sư phụ hắn lại biến mất nên hắn đành phải tự mình đi tìm.
Giờ chỉ còn lại nàng cùng thuộc hạ là Dạ Sát và Dạ Mị ở trong phòng Đế Vô Trần.
Nàng đi dạo quanh một vòng, ngắm nhìn những đồ vật mà Đế Vô Trần vẫn thường dùng, bỗng dưng cảm thấy vui vẻ.
Quả nhiên con người sao thì đồ dùng như vậy, căn phòng không quá lớn, một chiếc giường, một cái bàn làm việc với vài cái tủ gỗ chứa mấy đồ linh tinh.
Màu sắc chủ yếu cũng chỉ toàn những màu trang nhã, tối giản nhưng trông tổng thể lại thật hài hòa.
Nhưng dù gì cũng là thiếu chủ của một thế lực lớn, chắc chắn sẽ không thiếu mấy thứ giá trị không nhỏ.
Nhìn xem, bình hoa này được chạm khắc tinh xảo, sờ vào còn thấy được nét bút ẩn hiện, tính theo thị trường bây giờ thì con số cũng trên dưới một tòa biệt phủ.
Hay như bức tượng điêu khắc này, một màu vàng chói lóa có thể gây mù cả con mắt, nhìn cứ nghĩ là sơn vàng nhưng nó hoàn toàn được làm từ nguyên liệu là vàng nguyên chất.
Dạ Sát đứng cạnh giải thích "Mấy thứ này đa phần đều là cống phẩm từ các nơi khác dâng lên cho thiếu chủ, mà ngài chưa một lần nhìn đến chúng, chẳng qua để đó cho đỡ trống phòng."
Dạ Mị cũng sực nhớ ra nói "Lúc trước thiếu chủ còn tiện tay ném luôn cả cái lọ được đem đến bởi Vô Cực Cung, nhìn mà xót luôn.
Nghe nói nó có giá trị liên thành rất cao."
Bạch Dạ cứ ngắm nghía mãi, xong rồi đi tới trước một cái tủ lớn, có rất nhiều cuộn tranh được xếp ngay ngắn và không bị dính bụi, nàng tiện tay cầm lên lật ra xem.
Vô cùng bất ngờ hơn là bên trong bức họa người lại chính là bản thân nàng.
Dạ Sát thấy vậy cười cười "Mấy bức tranh này thiếu chủ tự tay vẽ cách đây cũng khá lâu rồi, mấy món đồ trên này thiếu chủ đến nhìn còn không thèm nhìn, nhưng chỉ duy nhất những bức tranh này là hầu như ngày nào ngài ấy cũng phải lật ra xem."
Nên vì vậy so với những món đồ khác, chỉ có nó là không bám bụi?
Bạch Dạ gập chúng lại, cất vào chỗ cũ, tiện hỏi "Ta không thấy có bất kì người hầu nào ở đây, các ngươi hà tiện đến mức không thuê người tới dọn dẹp phòng à?"
Cả Dạ Sát lẫn Dạ Mị đều bất đắc dĩ trước câu hỏi của Bạch Dạ.
"Thưa phu nhân, không phải vậy, người hầu trong Thiên Cương Cung rất nhiều nhưng chỉ mỗi phòng thiếu chủ là không có."
"Tại sao?"
"Bởi vì thiếu chủ ngài ấy không cho bất kì ai vào phòng mình cả, dọn dẹp phòng ốc thỉnh thoảng có mấy thuộc hạ thiết bị kêu tới."
Bạch Dạ suy tư một lát, cũng thấy khá hợp lý.
Phòng ngủ cũng chính là phòng làm việc, bao nhiêu giấy tờ quan trọng đều ở hết trong này, nếu để người vào thì chẳng khác nào lấy đá đập vào chân mình.