Tinh thần phấn chấn trở lại, Cung chủ quay sang Bạch Dạ mà tấm tắc khen ngợi "Nhưng phải công nhận là con xinh xắn thật đấy, quả nhiên là người Bạch gia.
Vừa ngoan vừa đáng yêu thế này, chả bù cho tên tiểu tử kia..."
"Ta thì thế nào?"
"Ặc.
Thôi ta có chuyện phải đi rồi!" ông vừa cảm nhận được sát khí đáng sợ từ sau lưng, một tầng da gà nổi lên, vừa tính chuồn thì bị một bàn tay nắm lấy.
"Tìm mãi mới thấy lão mà giờ lại tính chơi trò mất tích ấy hả?" Đế Vô Trần nghiến răng nghiến lợi nói.
"Dạ Sát, Dạ Mị mau giúp ta!" ông muốn cầu cứu sự giúp đỡ của hai tên thuộc hạ nhưng bọn họ còn giả vờ không nghe ông nói, mặt như kiểu "Cung chủ, ngài tự cầu phúc."
Thấy không được, đôi mắt long lanh như cừu non ngước lên nhìn Bạch Dạ đáng thương hề hề bảo "Tiểu Dạ, Trần nhi đang bắt nạt ta!" khiến nàng không biết phải làm sao.
Đế Vô Trần càng tức tối hơn, cảnh cáo "Này lão già, đừng có lôi Tiểu Dạ nhi vào.
Ông bỏ ta lại để một mình ngao du tứ phương, ta thậm chí còn không có thời gian bên cạnh nàng ấy.
Ông bảo ta có nên tha cho ông không?" ánh mắt đầy sắc lạnh nhìn chằm chằm như con sói chờ chực để ăn thịt con mồi.
Biết rằng bản thân không thể nhờ vào ai, liền thở dài, kể lể "Con thật vô tâm! Ta một tay nuôi con lớn, ta làm tất cả cũng chỉ để con trưởng thành hơn, không dựa dẫm vào ta, bla bla bla..."
Cung chủ, ngài lại bắt đầu cái chiêu giả bộ hồi tưởng chuyện xưa rồi!
Nhưng với một con người đã trải qua quá nhiều như Đế Vô Trần sao có thể sập bẫy được, hắn cười khẩy "Vậy sao? Nếu vậy thì giờ ngài có thể thực hiện nghĩa vụ của một phụ huynh rồi đấy."
Là sao?
Hắn không nhanh không chậm giải thích "Ta muốn ông tới Bạch gia bàn chuyện thành thân giữa ta và Tiểu Dạ nhi.
Ta muốn nhanh chóng rước nàng ấy về nhà." hắn nhìn nàng với ánh mắt dịu dàng như nước, giống như trên đời này sẽ không có ai yêu nàng bằng hắn.
Nghe đến đây, Cung chủ liền nhảy cẫng lên vui sướng "Cuối cùng ta cũng có con dâu rồi! Dạ Sát, Dạ Mị, mau chuẩn bị cho ta đến Bạch gia."
Nhưng ông không hề biết đang dần rơi vào bẫy của Đế Vô Trần.
Thành thân ư? Trước kia nàng chưa từng nghĩ tới nó, nàng chỉ biết có cha, có nương, có huynh đệ tỷ muội thì là gia đình.
Nhưng mà, bây giờ nàng lại sắp có cho mình một gia đình nhỏ của bản thân.
Hình như, cũng không tệ lắm!
Ban đầu tới Đế Vô Trần dẫn tôi tới gặp Cung chủ, trong đầu tôi xuất hiện hình ảnh của một người nghiêm nghị, cương trực và khó tính.
Nhưng nhìn rồi mới thấy, hóa ra ông lại hòa nhã hơn nàng tưởng, đặc biệt là ánh mắt khi nhìn nàng, nó dịu dàng đến lạ.
Vậy tại sao người như vậy có thể dưỡng ra một tên như Đế Vô Trần được nhỉ?
Hẳn là có những chuyện mà ngay cả nàng cũng không biết.
Trong căn phòng giờ chỉ còn có Đế Vô Trần và Bạch Dạ, hai người ngồi cạnh nhau một lúc lâu, hắn mới kể "Sư phụ là người đã nuôi nấng ta từ nhỏ.
Khi nương ta mất, ông là bạn của người và nói rằng sẽ thay thế nương ta chăm sóc ta.
Ông trước giờ không có vợ con, toàn tâm toàn ý nuôi dưỡng ta nên thực sự thì trong lòng ta ông không khác cha là bao."
Một cổ xúc động mạnh dâng lên trong lòng Đế Vô Trần, hắn không có khóc nhưng nhìn ra được hắn cần được an ủi.
Đế Vô Trần chưa kịp phản ứng, trên má đã cảm nhận được độ ấm áp, đôi môi như cánh hoa đào nhẹ nhàng hôn lên dịu trái tim hắn.
"Giờ thì ổn hơn chưa?"
Hắn bỡ ngỡ trước sự chủ động này của Bạch Dạ, sự thay đổi lớn làm hắn bất ngờ.
"Làm sao mà đủ chứ!"
Bạch Dạ bị hắn xuống giường, đôi môi bị hắn mạnh, hết liế,m rồi lại cắn như để thỏa mãn cơn khát bấy lâu nay.
Bạch Dạ không có bất kì kinh nghiệm gì, chỉ có thể thuận theo hắn, để hắn tùy ý đùa nghịch.
Được một lúc thấy nàng không thở được, hắn mới tiếc nuối buông ra, trên môi hắn còn dính đậm vết son đỏ của nàng.
Nhưng hắn không dừng lại, lần thứ hai, nụ hôn của hắn còn nóng bỏng hơn, ngày càng dời xuống dưới, đáp xuống cổ nàng.
Hắn nhíu mày bởi chiếc áo đang che đi xuân sắc, tức giận cởi bỏ chúng rồi lại tiếp tục thè lưỡi ra liế,m, ngay chỗ xương quai xanh của nàng, hắn dùng răng in lên một dấu răng nhỏ, khiến Bạch Dạ bẽn lẽn kêu lên.
Âm thanh ấy như càng thích hắn hơn, vọng trong lòng trỗi dậy, càng khiến hắn làm bừa.
Bàn tay đã không nằm yên mà men theo vạt áo, nắn vòng eo nhỏ của nàng.
Đầu óc Bạch Dạ bị hắn hôn đến quay cuồng, nhưng vẫn đủ tỉnh táo khẽ nói "Vô Trần, chúng ta...chưa được."
Nhưng hắn làm sao còn đủ kiên nhẫn để nghe nàng nói nữa, lại trực tiếp phủ lên môi nàng trong khi bàn tay không yên phận càng lúc càng hướng lên trên.
Cả người nàng chợt căng cứng, một tay che lấy miệng để không phát ra những âm thanh xấu hổ.
Đế Vô Trần ấn hai tay nàng lên đầu giường, ngước đôi mắt đầy vọng nhìn nàng, giọng khàn khàn kêu "Tiểu Dạ nhi, kêu lên cho ta nghe."
Bạch Dạ nghe vậy quay phắt mặt đi, sao nàng có thể làm ra chuyện xấu hổ như vậy được?
Trong lúc đó, một âm thanh khác vang lên đằng sau cánh cửa "Thiếu chủ, Cung chủ cho gọi ngài."