“Đại ca, huynh xem, ngũ muội còn cười với đệ này” đôi [đồng tử huyết] sáng lấp lánh của đứa bé nhìn thẳng nàng.
Giờ Bạch Dạ mới ý thức được, đôi mắt mình đẹp như thế nào.
Đã từng nàng căm ghét chúng vô cùng, vì nó mà cha nàng mới bị mọi người xúc phạm vì đã có một đứa con quái vật.
“Quái vật” sao? Bạch Dạ bỗng nhớ tới hồi ức trước kia.
Nàng vốn là con gái duy nhất của Bạch gia gia chủ, mẹ nàng là con của một thương nhân tầm thường.
Cuộc hôn nhân của họ mặc dù vấp phải cuộc phản đối gay gắt từ phía các trưởng lão nhưng họ vẫn đến với nhau.
Tất cả sẽ êm đẹp cho đến khi nàng được sinh ra, mang trên mình đôi [đồng tử huyết] bị cho là xui xẻo, rất nhiều người đã muốn giết nàng và mẹ nàng chỉ vì muốn bảo vệ Bạch Dạ mà qua đời.
Cha nàng trước khi chết z mẹ mất trước mặt mình nên tâm Bạch Dạ cũng trở lên lãnh hơn.
Đến giờ nàng cũng chẳng nhớ nổi mình đã giết bao nhiêu người, đôi tay này lây dính quá nhiều máu tươi.
Đương nhiên, mấy lão già trong gia tộc sẽ không an phận như vậy.
Đợi đến khi Bạch Dạ sơ hở mà thuê sát thủ đuổi giết nàng, bị dồn nhảy khỏi vách núi mà xuyên không tới đây.
“Ngũ muội, ta là Bạch Mặc, là Nhị ca của muội nha” đứa bé đưa tay ra trước mặt nàng cười nói.
“Tiểu Mặc, đừng có làm cho muội ấy sợ”.
Một giọng nói đằng xa vang lên
“Nhưng muội ấy đâu có sợ đâu, còn cười với đệ nữa” Bạch Mặc chu môi bất mãn nói rồi quay ra với nàng “Có đúng không, tiểu Ngũ?”
Nàng cố gắng nhìn ra, ngạc nhiên phát hiện những người ở đây đều có [đồng tử huyết].
“Muội ấy mới chào đời, không thể nhớ tên của đệ đâu” giọng nói lúc nãy là của một đứa bé khác nhìn lớn hơn so với Bạch Mặc “Nhưng mà Thẩm thúc thúc nói muội ấy là thiên tài của Bạch gia nên chắc chắn có thể nhớ, có đúng không Thẩm thúc thúc?”
Thấy hai đứa trẻ tranh cãi, Bạch Dạ chỉ có thể trấn an bằng cách cười lớn lên.
Thẩm Khanh xoa đầu Bạch Mặc, cười nói: “Ha ha, biết đâu được”.
Đứa trẻ kia không nói gì, chỉ nhìn về phía nàng.
Đối mặt với Bạch Dạ, đứa trẻ lại lộ ra vẻ mặt hiền từ khác so với lúc nãy, mỉm cười rồi vuốt ve đôi má núng nính của nàng: “Xin chào, tiểu thiên thần, ta là Đại ca Bạch Trạch của muội.”
Thấy thế, Bạch Mặc ôm lấy nàng nói: “Tiểu Ngũ là của đệ”.
“Vậy con Tiểu Tứ?” Bạch Mặc nhìn chằm chằm Bạch Trạch, bụm mặt: “Tiểu Tứ cũng là của đệ.”
Tiểu Tứ? Phải rồi, mình không phải là người duy nhất mà còn một vị ca ca sinh đôi nữa.
“Đồ ngốc này, mau đưa Ngũ muội cho mẫu thân đi, muội ấy chắc đói rồi đó” Bạch Trạch gõ đầu Bạch Mặc nói
“Mặc nhi, đưa tiểu Ngũ cho mẫu thân” một giọng nói ngọt ngào thốt lên
Trước mặt Bạch Dạ là một người phụ nữ xinh đẹp và hiền hậu với đôi [đồng tử huyết], không mang lại cho đối phương cảm giác nguy hiểm mà còn vô cùng dịu dàng khiến người khác chỉ muốn đắm chìm nó mãi.
Người trước mặt có lẽ là mẫu thân của nàng, còn đứa trẻ kia lần lượt là Đại ca cùng Nhị ca.
Họ gọi nàng là “Ngũ muội” vậy trước nàng sẽ còn một vị ca ca hoặc tỷ tỷ và Tứ ca- sinh đôi của nàng.
Vậy còn phụ thân nàng là ai?
“Chàng đến rồi!” Vân Nhược Hi dịu dàng nói
Bạch Chấn bước tới, đưa tay ôm lấy eo của Vân Nhược Hi âu yếm hỏi “Nàng vừa mới sinh xong, nên nghỉ ngơi, sao lại ngồi dậy rồi?”
“Tiểu Tứ vừa ăn xong đã ngủ rồi, thiếp định uy linh nhũ cho Tiểu Ngũ rồi mới nghỉ”.