Đêm tối, cơn gió xào xạc qua những hàng cây xanh, từng tiếng rít gào như báo điềm chẳng lành.
Trong đêm tĩnh lặng, chỉ có gian phòng của ai đó là sáng đèn.
Trường Ninh ngồi sững sờ trong góc phòng, khuôn mặt lộ rõ vẻ bi thương.
Nàng tự cảm tưởng đôi mắt như dần nặng trĩu xuống, giờ đây chỉ có thể ước được nhắm mắt buông xuôi.
Nhưng nghiệp lớn chưa hoàn, sao có thể đi nhanh như vậy được?!
Một nha hoàn thấy Trường Ninh tâm thần có vẻ mệt mỏi, liền tiến lại gần nói "Nương nương, người mấy ngày nay đã không ngủ rồi, chi bằng lúc này chợp mắt một lúc để bảo toàn sức khỏe."
Nhưng nàng giờ này lấy đâu ra tâm trạng mà chợp mắt được, cho dù có muốn thì lòng cũng không cho phép.
Nàng cầm một tờ giấy đã bị nhàu nát, tâm thần bất an.
Trường Ninh rất lo lắng, không nghĩ ông ta có thể nghĩ được tới mức này.
Nàng ban đầu đã cho rằng ông ta bị điên, nhưng nghĩ lại quả thật rất có khả năng đó.
Nàng muốn ngăn cản chuyện này, nhưng sao có thể, nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối.
Nhưng giây sau Trường Ninh lại an ổn lại, đúng rồi, người đó, chỉ có người đó có thể giúp nàng.
Và không hề chần chừ, nàng đã viết một bức thư, buộc vào chân của con bồ câu thả nó đi.
Hãy nhanh lên! Giờ ta chỉ còn cách đó thôi!
....!
Tại mật thất của Trường Lam, nơi này tối tăm mịt mù, chỉ có duy nhất một ánh đèn le lói giữa căn phòng.
Hắn tâm trạng lo lắng, khuôn mặt có phần dữ tợn cứ đi qua đi lại tại chỗ.
Hà Dương thấy vậy có chút không thoải mái hỏi "Ta nói tri phủ Trường, ngài có thể nhanh hơn không, chúng ta tới đây bàn chuyện trọng đại mà ngài cứ đi đi lại lại như vậy là sao?" nếu như không phải dựa hơi ái nữ là sủng phi thì hắn ta đâu có phải tốn thời gian tới đây.
"Phải đó, tất cả mọi người đều đã tới, tại sao ngài còn phải thấp thỏm như vậy?" Ninh Lang cũng gật đầu đồng tình.
Nhưng cuối cùng, vẫn không thấy bóng dáng ai đến, hắn không còn cách nào khác phải đẩy nhanh tiến trình, ngồi xuống và bắt đầu nói "Các ngài hiện giờ cũng hiểu, hoàng thượng của chúng ta đang rất ốm yếu, ta đã dò la được tin tức trong cung nói rằng người căn bản không thể nào đứng dậy nổi.
Hoàng tử thì vẫn còn nhỏ, cai trị không được.
Nên ta có đề nghị rằng chúng ta....."
"Cái gì?" tất cả đều đồng thanh hốt hoảng.
Bọn họ không tin được vào lỗ tai mình, ít phần sơn hãi mà nhiều phần ngạc nhiên.
Không phải là bọn họ không nghĩ tới điều này nhưng không ngờ lạu được thốt ra từ miệng của một tri phủ nhỏ nhoi như Trường Lam.
"Ta biết mọi người đang rất lo lắng nhưng hãy yên tâm, khi chúng ta thành công, tất cả sẽ thuộc về mọi người." hắn như biết được suy nghĩ của những người này, liền lên tiếng trấn an.
Một người khuôn mặt trông khá dữ dằn ở đó nhíu mày hỏi "Ngươi có chắc rằng sẽ thành công?"
Nhưng Trường Lam lại bình chân như vại trả lời "Sẽ không có chuyện thất bại."
_____
Tại Hắc Vực, ngồi trong phòng tối Bạch Mặc đã nhận được tới lá thư được gửi đến, ở bên cạnh Hắc Ám lạnh lùng ôm trường kiếm canh gác.
Bạch Mặc đọc qua nội dung thư, rất rõ ràng, việc này vô cùng nghiêm trọng.
Nhưng hắn lại nở một nụ cười lạnh, quả nhiên là đã bắt đầu ra tay rồi, tất cả đang được diễn ra theo kế hoạch.
Hắn cầm lấy một tờ giấy, viết lên đó vài dòng chữ rồi đưa cho Hắc Ám ra lệnh "Đưa nó cho Trường Ninh, cô ta sẽ tự biết theo mà làm!"
"Là!" sau đó một đường biến mất.
Bạch Mặc nhìn qua khung cửa sổ thở dài, mọi chuyện diễn ra rất tốt nhưng tại sao hắn lại không vui như vậy?! Vốn dĩ ngay từ ban đầu, mọi người đều không có ý định để cho Thiển Thiển bị cuốn vào những âm mưu này, con bé quá ngây thơ.
Theo như lời của Đại ca thì hãy để cho nó tự do tự tại, vấn đề này không đáng để nó phải gánh vác.
Tất cả đều muốn bảo vệ nụ cười thiên chân của Thiển Thiển.
Lí do là gì?!
Từ sau khi phụ mẫu mất, niềm hạnh phúc và vui sướng của bọn họ căn bản đã không còn.
Ngay lúc đó, Tiểu Ngũ cùng Tiểu Tứ cũng không từ mà biệt, điều này chẳng khác nào như một cú trời giáng xuống bọn họ.
Nghĩ rằng từ giờ về sau họ sẽ mãi như vậy, nhưng chính Tiểu Lục là người mang lại ánh sáng cho bọn họ.
Nếu như không vui, nó sẽ chọc cho mọi người cười; nếu như tức giận, nó sẽ dùng cái ôm ấm áp để xoa dịu đi.
Con bé và Tiểu Ngũ chính là báu vật của Bạch gia.
Tiểu Ngũ đã sa vào con đường này thì họ không thể đánh mất đi ánh sáng cuối cùng là Tiểu Lục được.
____ngoài lề____
Số chương dạo gần đây sẽ ít lại, vì mình không có nhiều thời gian để viết.
Mong mọi người thông cảm ????.