Trong khi mấy người đang nói chuyện, bên kia đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào.
Nhìn về hướng đó, chỉ thấy Cố Mông bị nhân viên bảo an bắt lại, sau đó từ trong tay áo cô móc ra một con dao gọt hoa quả.
“???”
“Cái này không thể mang theo sao?” Cố Mông nghi hoặc hỏi, trông có vẻ rất lưu luyến con dao gọt hoa quả của mình.
Cô sớm đã có cảm tình với con dao này, không chỉ có thể chém người mà còn có thể gọt táo, gọt lê cực kì tiện lợi.
Nhân viên bảo an thấy cô gầy trơ cả xương trông cực kì ốm yếu lai có một đôi mắt trong trẻo, Thật sự là không giống tội phạm, sắc mặt nghiêm trọng cũng giảm bớt nhiều.
“Cái này không thể mang theo.” Nhân viên bảo an nói.
Nghe vậy, Cố Mông chỉ có thể tiếc nuối gật đầu, nói “Đành vậy!”
Bên kia Cố Nguyệt cùng Triệu Dĩnh ly cách khá xa cô, hoàn toàn không muốn liên quan đến cô.
Đối với những ánh mắt đang không ngừng dò xét, mẹ con hai người càng cảm thấy rất mất mặt.
“Mất trí nhớ mà còn mất luôn cả kiến thức thường thức, còn đem dao gọt hoa quả cầm đến đây, xấu hổ quá đi!” Cố Nguyệt nhỏ giọng oán giận nói.
Triệu Dĩnh nói “Dù sao nó cũng sắp chết rôi, chúng ta để ý đến nó là được.”
Cố Nguyệt chỉ có thể gật đầu.
Nhân viên bảo an lại cẩn thận kiểm tra Cố Mông thêm một lần nữa, xác định không còn những thứ không thể mang theo thì mới thả cô ra.
Lúc lên máy bay, Cố Mông lại càng tò mò, cha Cố ngồi cách một lối đi vẫn luôn nhìn chằm chằm cô chỉ sợ ông lại gây chuyện.
Chờ khi máy bay cất cánh, cả người Cố Mông tựa vào bên cửa sổ, hưng phấn nhìn phong cảnh bên dưới càng ngày càng nhỏ bé.
Nhìn cái bộ dạng này mẹ con Triệu Dĩnh nghĩ người này đúng là cái đồ nhà quê, thật sự là quá mất mặt.
Ngồi bên cạnh Cố Mông là cô gái trẻ đang bế một đứa bé ở trong lòng.
Đứa bé chỉ khoảng bốn năm tháng, mở to đôi mắt tròn xo nhìn chằm chằm Cố Mông, thậm chí còn muốn nắm lấy ngón tay của Cố Mông.
Khi nắm được rồi liền ha ha ha cười, hai bên má còn có lúm đồng tiền rất đáng yêu.
“A! A!” Đứa bé cứ giữ ngón tay của Cố Mông không buông, trong miệng ê a gì đó.
Người mẹ trẻ có chút xấu hổ, cô ấy cười ngượng vớiCố Mông “Ngại quá, trẻ con không biết gì cô ạ.”
Cố Mông gật đầu, vươn một ngón tay khác chọc chọc má lúm đồng tiền của nó, cười tủm tỉm nói “Em bé mềm quá, hệt như thạch rau câu ấy.”
Đều trắng trẻo mập mạp, mềm như bông.
Nghe cô tả như vậy, người mẹ trẻ không nhịn được cười nhẹ.
Một khuôn mặt xanh đen thò ra, quỷ đồn đi theo Cố Mông tò mò nhìn em bé này, cười cười lộ ra hàm răng trắng ởn.
Em bé chớp chớp mắt, sau đó òa khóc.
“Làm sao vậy, sao tự nhiên lại khóc thế con?” Người mẹ vội vàng bé đứa bé lên, vỗ lưng dỗ dành nó.
Đứa bé vừa khóc vừa giãy, khuôn mặt đỏ lên vì khóc nấc lên muốn dỗ mà không dỗ nổi.
Cố Mông vươn tay, nói “Cho tôi bế một chút đi.”
Người mẹ nhìn cô một cái, có chút khó xử nói “Nhưng mà nó khóc thì khó dỗ lắm đấy.”
Cố Mông nói “Không sao, tôi dỗ được nó mà.”
“……Vậy thì được.” Người mẹ suy nghĩ một chút rồi cũng trao nó cho cô.
Trẻ con mềm như bông, tựa hồ hơi chút dùng một chút lực là có thể làm hỏng nó, khi Cố Mông ôm cũng vô thức mà nhẹ tay.
Cô vụng về vỗ vỗ lưng nó, nói “Không khóc, không khóc!”
Đứa bé trong lòng vậy mà nấc một cái, thút tha thút thít chậm rãi dừng khóc.
Thấy thế, người mẹ trẻ vô cùng kinh ngạc, cô nói “Đứa bé này mà đã khóc thì khó dỗ lắm, không ngờ cô bế một cái là ngoan ngay.”
Cố Mông lấy từ trong túi ra một lá bùa màu vàng, sau đó nhét vào trong quần áo của đứa trẻ, trong mắt tràn ngập sung sướng —— cô thích đứa bé mềm mại, đáng yêu này.
Thấy cô làm vậy, biểu cảm của người mẹ có chút quái dị, muốn nói lại thôi.
Cố Mông lại không để tâm, chờ khi đứa bé đã nín hẳn, trả nó lại cho mẹ nó, chỉ vào đôi mắt và nói “Mắt em bé rất đẹp, mà đôi mắt đẹp như thế thường hay nhìn thấy những thứ không nên thấy.”
Những thứ khôn nên thấy?
Người mẹ trẻ chăm chú nhìn Cố Mông, Cố Mông lại không giải thích gì thêm, mà nhìn đứa bé với vẻ suy tư, nói “Theo tôi thấy, đứa bé này có kiếp nạn vào năm tuổi, kiếp nạn này đến từ người thân thiết bên cạnh.”
Cô lại nhìn người mẹ, nghiêm túc nói “Có lẽ nhà cô sẽ mất đi đứa nhỏ này.”
Nghe vậy, sắc mặt người mẹ lập tức thay đổi, cô cảm thấy trước cô bé trước mặt này có hơi giả thần giả quỷ, có chút tà môn mà muốn bỏ đi cho rồi.
Nhưng nề nếp gia đình nhà cô đã dạy là không nên nói nặng lời, chỉ có cười gượng với Cố Mông một cái, làm như muốn nói lại thôi.
Cố Mông “…… Tôi xem tướng chuẩn lắm đấy.”
Người mẹ trẻ không đáp, chỉ là cúi đầu nhìn con mình, không muốn cùng cô nói thêm câu nào nữa.
Đứa bé nắm lá bùa trong tay mà cười thật khoái trá.
Nữ quỷ đang bay ở giữa không trung liếc mắt một cái, nói “Cô gái này thật không có mắt, Cố tiểu thư có bản lĩnh như vậy mà lại không tin.”
Cố Mông lại không thèm để ý, chỉ là cô cảm thấy đứa bé rất đáng yêu giống như thạch rau câu ấy nên có hơi thích thôi.
Mà người mẹ trẻ kia lại làm bộ không muốn nói chuyện với cô nữa, Cố Mông cũng đành chịu, chỉ tiếc đứa nhỏ này đáng yêu như vậy, mềm như bông sờ rất thích.
Nữ quỷ nhìn dáng vẻ của Cố Mông, ôm con mình lại gần, nói “Cố tiểu thư, tiểu bảo nhà tôi cũng trắng trẻo mập mạp này, cô xem nó cũng đáng yêu lắm đấy.
Cô muốn sờ thì cứ sờ, đừng ngại.”
Cố Mông “……”
Cô nhìn làn da xanh đen của quỷ đồng, không biết nữ quỷ nghĩ gì lại thốt ra câu trắng trẻo mập mạp.
Nhưng kể ra đứa bé này mà trắng hơn chút nữa hẳn là khá xinh xắn.
“…… Án này còn chưa tìm được hung thủ à? Tính ra cũng gần năm rồi đấy.” Hai hành khách ngồi phía trước đang nói chuyện, một người cảm thán nói.
Một người khác trả lời “Tổng cộng bốn năm lẻ sáu tháng.”
Thời gian cũng nhớ kĩ thật.
“Nhiều năm như vậy án này cũng chưa được phá, để càng lâu thì manh mối lại càng bị chôn vùi.
Tôi thấy anh vẫn nên từ bỏ vụ án này đi, chính cũng hiểu, vụ này làm gì có manh mối nào.
Muốn phá án, thật sự là quá khó khăn.”
Một người khác lại quyết giữ ý kiến của mình, anh ta nói “Tôi tin là chỉ cần mình điều tra thật kĩ càng thì nhất định có thể tìm được manh mối, phá vụ án này.”
Nghe vậy, người bạn cũng chẳng muốn khuyên tiếp nữa, bởi vì người bạn cũng hiểu anh này là người cố chấp.
Chỉ cần là việc anh ta kiên trì thì có chín con trâu kéo không lại, là viên đá cứng đầu ở tòa án.
Người đàn ông được gọi là viên đá cứng đầy đang lật xem tài liệu vụ án, giữa hai đầu mày ngoài vài nếp nhăn còn mang theo vài phần mỏi mệt.
Đột nhiên, anh ngẩng đầu lên nhìn bốn phía lại không phát hiện cái gì, kỳ quái sờ mặt mình—— hình như cảm thấy hơi lạnh.
Người bạn ngồi bên cạnh đột nhiên run run, duỗi tay chà xát hai cánh tay đã nổi da gà, nói “Anh có cảm thấy lạnh không, máy bay hạ nhiệt độ xuống à.”
Lời vừa mới nói xong, anh liền không nhịn nổi hắt xì một cái.
Cố Mông ngẩng đầu lên, liền thấy nữ quỷ đứng trước mặt hai người kia, mắt nhìn chằm chằm thẳng vào hồ sơ trên tay họ, khuôn mặt khủng bố, tâm tình rất không bình tĩnh.
Bởi vì tâm trạng kích động, âm khí trên người cô ấy bay tán loạn, ập thẳng vào hai người nọ.
Dưới tình huống như thế, hai người kia không lạnh mới là lạ.
Cố Mông nhìn nữ quỷ như đang suy tư gì đó, dựa vào ghế hơi hơi nhắm mắt lại.
Tỉnh Y chỉ cách thành phố S hai giờ ngồi máy bay.
giờ, máy bay hạ cánh, Cố Mông đã đặt chân đến thành phố S.
Đang giữa mùa hè, điều hòa của sân bay rất mát, nhưng vừa đi ra ngoài đã bị nhiệt độ thiêu suýt thành tro, khiến ai nấy đều đầm đìa mồ hôi.
Trên một chiếc máy bay, người mẹ trẻ ôm con mình liền vội vàng rời đi, thậm chí còn không thèm chào Cố Mông một tiếng, nhìn có vẻ rất ghét cô.
Khi ra khỏi sân bay, hai mẹ con lên một chiếc xe.
“Thế nào, con có khóc trên máy bay không em?” Chu Chí Văn vươn tay đón lấy con, vừa trêu nó vừa hỏi.
Bạch Lôi dịu dàng nhìn hai cha con, lúc này nghe Chu Chí Văn hỏi liền nói “Cũng chẳng quấy lắm, ở trên máy bay có khóc một lúc, may mà có một cô bé dỗ nín ngay.”
Nói đến đây trên mặt cô có vẻ do dự.
Chu Chí Văn chú ý tới sắc mặt của cô, liền hỏi “Làm sao vậy?”
Bạch Lôi cười một chút, nói “Không có gì, chỉ là cô bé đó có vẻ mê tín, nói cái gì mà đôi mắt đẹp dễ thấy những thứ không nên, lại còn đưa cho một lá bùa.
À, lá bùa đó vẫn nhét trong tã em còn chưa lấy ra, cũng không biết là thứ gì.”
Nghe vậy, Chu Chí Văn lần mò trong tã, sau đó lấy ra lá bùa màu vàng được gấp thành hình tam giác.
“Cô bé đó còn nói cái gì mà khi con được tuổi sẽ gặp nạn, kiếp số này là từ thân nhân mà ra, thần thần bí bí.” Bạch Lôi lắc đầu, không biết nên nói cái gì mới đúng.
Chu Chí Văn cũng không chú ý đến điểm này, mà là hỏi “Cô bé? Người đó tầm bao nhiêu tuổi”
Bạch Lôi hồi tưởng lại một chút, nói “Nghe giọng nói thì tầm tuổi.
Nhưng trông cô ấy quá gầy nhìn không ra con người, nhưng lại có đôi mắt rất đẹp.”
Tuy rằng đối Cố Mông có sự né tránh, nhưng cô không phải người nhiều chuyện, càng đừng nói đến chuyện nói xấu người khác.
“Thứ này á, vứt nó đi.” Cô nhìn thoáng qua lá bùa trong tay Chu Chí Văn, nhíu mày nói.
Từ trước đến nay cô không tin mấy cái đồ tâm linh này, chỉ cảm thấy đây là phong kiến mê tín, thậm chí còn thấy rất ghét.
Chu Chí Văn ừ một tiếng nghe theo lời cô nói, liền ném lá bùa đi.
“Oa!” Đứa trẻ vẫn đang vui tươi đột nhiên gân cổ khóc rống lên, đứa nhỏ này không khóc còn được, vừa khóc lên là rất khó dỗ, dù có nựng thế nào thì nó vẫn sẽ gân cổ lên khóc đến khi người ta nổ tung đầu mới thôi.
Dỗ mãi mà nó không nín, Chu Chí Văn nghĩ ra bèn duỗi tay đem lá bùa nhét vào tay nó.
Thật kỳ lạ, thằng bé vẫn đang gào khóc vậy mà vừa cầm lấy là bùa liền toét miệng cười ha ha.
So với cha mẹ mình, nó còn biết nhìn hàng hơn nhiều, thấy có đồ tốt là cầm lấy không chịu buông.
Thấy như vậy, Chu Chí Văn và vợ lại nhìn nhau.
“KHông biết cô gái này có phải là thần thánh không, nhưng rõ ràng cô ấy rất có năng lực dỗ trẻ con.” Chu Chí Văn nói, mặc kệ cho con cầm lá bùa.
Anh lại nói “Để người ta nhìn thấy lá bùa này cũng không hay, chi bằng nhét nó vào túi thơm rồi đeo lên cổ con đi.”
Nghe vậy, Bạch Lôi do dự một chút, vẫn là gật gật đầu.
Mấy người Cố Mông xuống máy bay liền đi ra ngoài, đi tới cửa Cố Mông đột nhiên chú ý tới hai người phía trước, đó chính là hai người ngồi đằng trước cô.
Suy nghĩ một chút, Cố Mông hỏi nữ quỷ ở bên cạnh, nói “Chị nói xem, nếu tôi giúp chị thì tôi có được nhận công đức không?”
Nghe vậy, nữ quỷ trong nháy mắt có chút mờ mịt, nhất thời không hiểu ý cô.
Cố Mông tặc lưỡi, nói “Vừa rồi chị kích động như vậy là bởi vì vừa rồi hai người kia thảo luận vụ án liên quan đến chị đúng không.
Một nhà chết thảm, ba người nhà đó chắc là gia đình nhà chị nhỉ.”
Nữ quỷ im lặng một lúc, sau đó mới nghe thấy cô thì thầm nói “Không phải một nhà ba người, là một nhà bốn người.”
Nói đến đây, hình như cô đang nhớ đến cảnh tượng lúc ấy, khuôn mặt trở nên vặn vẹo mà thống khổ.
“…… Là người kia, là tên Hoàng đại sư đó, hắn sử dụng dịch quỷ giết chúng tôi!”
Bốn người nhà họ khi còn sống hạnh phúc biết bao nhiêu, hiện tại lại khổ bấy nhiêu.
Sau khi chết, hồn phách của bọn họ bị Hoàng đại sư bắt đi, nhận hết tra tấn, sự đau khổ trong đó không phải dùng ngôn ngữ có thể miêu tả.
Cố Mông liếc cô ấy một cái, sau đó tiến về phía trước, vỗ vai một người đánh tiếng “Xin chào!”
Hai người quay đầu lại, khi thấy Cố Mông tức khắc có chút hoảng sợ.
Đương nhiên nguyên nhân là bởi vì vẻ ngoài của Cố Mông quá mức xấu xí.
“Có chuyện gì sao?” Người đàn ông kia hỏi.
Cố Mông cười một chút, cô nói “Ở trên máy bay tôi nghe thấy hai anh đang bàn về một vụ án, tôi muốn tìm hiểu một chút, có được không?”
Nghe vậy, hai người kia nhìn nhau, trong mắt đều có chút kinh ngạc.
“Vừa nãy trên máy bay chúng ra nói chuyện to lắm à?”
“Không biết nữa!”
Hai người ra mấy tín hiệu bằng mắt, sau đó quay đầu lại, một người trong đó đưa một tấm danh thiếp, cười nói “Tôi tên Phùng Dịch, đây là Thạch Chính, không biết tại sao cô lại muốn hỏi về vụ án đó? Xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin với những người không phải nhân viên điều tra.”
“Tôi tên Cố Mông.” Cố Mông báo tên của mình, cúi đầu nhìn thoáng qua danh thiếp trên tay, trên đó viết “Toà án nhân dân”, hai người chính là thẩm phán của tòa án nhân dân.
Cô nói “Tôi chỉ khá tò mò với vụ án này thôi, nói không chừng tôi có thể giúp các anh điều tra đấy.”
Cô nói nghe rất thần bí, nhưng Phùng Dịch và Thạch Chính không hiểu sao —— một cô gái trẻ như cô thì có thể giúp được cái gì? Càng đừng nói án này đã qua năm rồi, cho dù có manh mối thì bây giờ cũng không tìm thấy được nữa rồi.
Cố Mông nói “Có đôi khi, không hẳn giết người khác phải là con người, mà là bị người ta sử dụng ma quỷ thì sao?”
Phùng Dịch, Thạch Chính “……”
“Mông Mông, con đang làm gì đấy?” Bên kia cha Cố hô một tiếng, tài xế đã sớm chờ ở bên ngoài.
Cố Mông lên tiếng với hai người trước mặt “Khi nào về tôi sẽ liên hệ với hai anh.”
Chờ cô rời đi, Phùng Dịch cùng Thạch Chính bốn mắt nhìn nhau.
“Cô gái này ở đâu chui ra thế, sao lại kì lạ vậy.” Phùng Dịch nói.
Thạch Chính trầm mặc, chỉ híp mắt nhìn bóng dáng đối phương.
Phùng Dịch đột nhiên giật mình, nói “Đừng nói là anh tin lời cô ấy nói nhé? Lời nói của mấy cô thiếu nữ mới đôi mươi thế mà anh cũng tin được á?”
Trầm mặc trong chốc lát, Thạch Chính hỏi “Nếu không phải là ma quỷ thì anh nói xem, có cái lý do gì có thể giải thích cho vụ án này?”
Một nhà ba người trong một đêm chết thảm, bộ dạng lúc chết rất thảm, có thể thấy trước khi chết họ phải chịu những sự tra tấn tàn khốc, đặc biệt nữ chủ nhân của gian đình.
Nữ chủ nhân lúc ấy có thai vậy mà bị mổ bụng, đứa bé tháng tuổi biến mất không tung tích.
Lúc các cảnh sát xông vào nhà còn bị cảnh tượng này dọa sợ, lúc ấy Cục Cảnh Sát có một cái cảnh sát mới nhậm chức, sau khi đến hiện trường liền nôn thốc tháo, còn bị gặp ác mộng mấy ngày liền.
Án mạng thảm khốc như vậy cuối cùng lại vì tra không ra chứng cứ mà trở thành một án treo, đến bây giờ cũng chưa tra ra hung thủ là ai.
Mà Thạch Chính nhiều năm như vậy vẫn luôn điều tra vụ án này, chính là càng tra anh càng cảm thấy vụ án này cổ quái.
Vợ chồng nhà này yêu thương nhau vô cùng, quan hệ với đồng nghiệp hay họ hàng ở quê cũng rất tốt.
Ai nhắc tới người nhà này đều khen tấm tắc, vậy mà cả nhà lại bị sát hại.
Bọn họ chết ở trong nhà của chính mình, tối hôm qua vẫn còn bình thường vậy mà ngày hôm sau người một nhà họ đã chết, cái chết không một tiếng động.
Nguyện vọng của Thạch Chính chính là mau chóng phá án này, ít nhất có thể cho người bị hại an giấc ngàn thu, bằng không trong lòng anh vẫn cứ khúc mắc không tháo gỡ ra được.
Phùng Dịch nhìn anh, nhịn không được nói “Anh đúng là điên rồi!”
Trên đời này làm gì có ma quỷ? Một con bé đến nói linh tinh vậy mà anh cũng tin sao?
Bên trong xe, nữ quỷ nhìn Cố Mông cực kì cảm kích , nếu quỷ có nước mắt thì hai mắt cô đã đậm lệ rồi, cô nói “Cảm ơn cô, Cố tiểu thư, tôi biết cô là người tốt mà.”
Cố Mông “……”
Không, tôi không phải, tuyệt đối không phải người tốt.
“Tôi chỉ vì công đức mà thôi.” Cô thành thật nói, nói “Trên TV không phải đều diễn như thế sao, chỉ cần làm việc tốt sẽ có công đức.
Nếu chị bị giết chết, tôi hỗ trợ phá án đem hung thủ ra ngoài ánh sáng, như vậy nhất định tôi sẽ có công đức.
Phi vụ này cũng lời đấy chứ.”
Cô loay hoay với bàn tính nhỏ của mình, thấy thế nào cũng đều cảm thấy đáng tin cậy, đây chính công đức đưa tới cửa, sao mà không cần được.
“…… Kể cả như vậy thì cũng cảm ơn cô.” Nữ quỷ trong lòng rất rõ ràng điểm này.
Án này đã gần được năm, chính Cục Cảnh Sát còn không phá được án.
Mà nói đi cũng phải nói lại, là ma quỷ giết người thì Cục Cảnh Sát làm sao có thể tìm ra dấu vết gì?
Nói cách khác, nếu không có Cố Mông hỗ trợ, án này có lẽ cả đời đều không phá được, một nhà bọn họ sẽ chết oan.
Cô lại lần nữa nói lời cảm tạ “Thật sự cảm ơn cô!”
Cố Mông “…… Vậy được rồi, tôi nhận lời cảm ơn của chị, cho nên chị không cần cảm ơn nhiều lần như vậy đâu.”
Nghe vậy, nữ quỷ cũng có chút buồn cười..