Bởi vì chạy trốn quá nhanh, khi dừng lại trong phổi cảm giác đau rát cực kì khó chịu.
Hứa Tâm Như chống tay lên đầu gối, không ngừng thở phì phò, cảm thấy chính mình sắp chết.
“Mấy thứ kia có đuổi kịp không?” Cô hỏi, sau đó quay đầu nhìn phía sau một cái.
Thôn Lê gia thôn bị bọn họ bỏ lại rất xa, lúc này chỉ thấy các căn nhà của thôn Lê gia thấp thoáng trong sương trắng.
Thấy phía sau không có ai, cô thở phào nhẹ nhõm cảm giác như sống sót sau tai nạn. Nhưng trong nháy mắt khi cô quay đầu lại, cô thấy Diệp Cảnh đứng bên cạnh có biểu cảm hoảng sợ.
Hoảng sợ?
Sao lại lộ ra biểu cảm kì quái như vậy?
Trong đầu chỉ mới nghĩ đến đây, cô liền thấy có chất lỏng ấm nóng vẩy lên mặt mình, mang theo một mùi hương khiến người ta buồn nôn.
Hứa Tâm Như hoảng sợ quay đầu đi, thấy một thân thể ngã xuống mặt đất, đó là một thanh niên trẻ tuổi, vết thương kéo dài từ bả vai xuống quá nửa thân thể anh ta, máu thịt lẫn lộn.
Ở phía sau anh ta chính là Tô Văn nhút nhát, ít nhất trước đó đám người Hứa Tâm Như đều nghĩ như vậy.
Nhưng hiện giờ Tô Văn đứng ở đó, gương mặt không hề có sự nhút nhát quen thuộc, ngược lại khuôn mặt đẫm máu của người thanh niên vừa ngã xuống.
Trong không gian tĩnh lặng, Tô Văn vươn đầu lưỡi ɭϊếʍ máu bắn tung tóe bên môi, một đôi mắt toàn là tròng đen, nhìn giống hệt một con dã thú.
Ở trêи tay cô ta cầm một thanh rìu, lưỡi rìu sáng choang, lúc này có máu chảy tong tỏng xuống.
Hứa Tâm Như không tự giác lui về phía sau một bước, sau đó đột nhiên té lăn trêи đất, cô hoảng sợ nhìn Tô Văn, nói “Tô Văn, bạn…… Bạn đang làm gì đấy?”
“Tô Văn, cô ta không phải Tô Văn mấy người quen đâu, chẳng qua là cô ta khoác tấm da của Tô Văn thôi.” Cố ʍôиɠ nói.
Như là để chứng minh lời nói của Cố ʍôиɠ, trêи người “Tô Văn” trước mặt phát ra tiếng bụp bụp, từng miếng da trêи người cô ta rơi xuống, lộ ra lớp da vừa đen vừa cứng ở bên trong.
Bộ dạng của cô ta giống ý hệt “Ác quỷ” giống như từ một trứng sinh ra.
Thật xấu!
Cố ʍôиɠ trong lòng nghĩ như vậy.
“Chúng mày, không chạy thoát được đâu, ngoan ngoãn để chúng tao luyện dầu thắp đi”
“Tô Văn” mở miệng, giọng nói không phân biệt được là nam hay nữ, thập phần khó nghe.
Cố ʍôиɠ bị Hổ Tử thả xuống, cô đứng ở nơi đó, gió đêm thổi qua tựa như có thể thôi bay cô đi được, trông vừa đáng sợ vừa đáng thương.
Cô nói “Tôi đã nói rồi, chỉ cần các người không hối hận là được.”
Cô đã cho bọn họ cơ hội.
Nghe vậy, đám người Hứa Tâm Như phục hồi tinh thần lại, Diệp Cảnh nhịn không được hỏi “Bạn, bạn đã sớm biết cô ta không phải Tô Văn?”
Cố ʍôиɠ gật đầu, nói “Tôi vừa liếc mắt cái đã thấy ngay, mặc cho bề ngoài của nó chỉnh tề thế nào nhưng lại không thay đổi được linh hồn xấu xí của nó. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, tuy ban đầu vẻ bề ngoài kia thật xinh đẹp nhưng hoàn toàn không thể che dấu linh hồn bốc mùi tanh tưởi, nhưng bộ dạng xinh đẹp nên chẳng ai có thể ghét nổi.”
Câu cuối cùng là cô nói với “Tô Văn”.
Đám người Hứa Tâm Như “……”
Rõ ràng sợ hãi cùng cực nhưng nghe thấy giọng nói của cô, sự sợ hãi này lại giảm đi không ít.
Trong cổ họng “Tô Văn” phát ra tiếng khục khặc, hiển nhiên là khó thở. Tuy bây giờ bộ dạng của cô ta rất xấu xí nhưng trước kia cô ta cũng là con người, lại là con gái nên vẫn thích cái đẹp. Hiện giờ bị Cố ʍôиɠ nói như vậy, làm sao mà nhịn được.
Máu trêи rìu vẫn còn nhỏ giọt, cô ta duỗi tay giơ rìu liền chém lại, hơn nữa ngắm về phía Cố ʍôиɠ chém tới.
Cố ʍôиɠ đang cười, lúm đồng tiền như nở hoa, sau đó vươn tay, một tấm vải đánh vào mặt “Tô Văn”.
Mọi người “???”
Biểm cảm của “Tô Văn” nháy mắt liền cứng lại, sau đó một giây, miếng vải trêи trán cô ta lập tức bùng cháy.
Có câu nói là “Ngôi sao chi hỏa, có thể lửa cháy lan ra đồng cỏ”, khi tấm vải kia bốc cháy, nháy mắt ngọn lửa này lan ra khắp thân thể “Tô Văn”, cô ta bắt đầu bị đốt.
Câu này mình không dịch được, ai biết thì chỉ mình với ạ