Qua ba tháng kể từ khi từ chức, Lục Hoài Sinh thật sự không ngồi nhàn hạ ở nhà được nữa, bèn bắt đầu đi làm gia sư.
Khi biết được tin này, Ngụy Ninh giận anh hơn nửa ngày.
"Thầy à, em có tiền, thầy không cần ra ngoài làm việc." Ngụy Ninh nhìn anh bằng ánh mắt lên án.
Lục Hoài Sinh khuyên nhủ, giảng giải tốt xấu, còn phải lựa từ chọn chữ, tránh những câu làm hắn bất mãn với để trong lòng để nói chuyện với hắn.
Trước giờ hắn luôn là một đứa trẻ mẫn cảm mà.
"A Ninh à, cứ cho là giờ thầy không đi làm, nhưng có thể ở cả đời như thế sao? Nếu đúng là như thế, vậy thì sẽ thành hoàn toàn thoát ly xã hội rồi."
Ai mà biết chính vì cái lẽ đấy nên Ngụy Ninh mới không cho Lục Hoài Sinh ra ngoài.
Hắn muốn anh cũng tách rời khỏi xã hội, biến thành dây tơ hồng chỉ dựa vào hắn mới sống sót được.
Nhìn đi, hắn chính là tham lam như thế, dù cho đã có được thầy rồi, nhưng vẫn cứ muốn nhiều hơn nữa.
Lục Hoài Sinh nói: "Chỉ làm gia sư cho một cậu bé thôi.
Mỗi ngày hai giờ, không dài."
Vẻ mặt của anh nhu hòa, trong mắt ánh lên tia khát vọng.
Trái tim đã sớm lạnh băng của Ngụy Ninh bỗng mềm ra, hắn ôm lấy anh, chôn trong lồng ngực anh mà ấm ức: "Hai giờ cũng rất dài."
Hắn không muốn anh rời khỏi mình dù chỉ một giây.
Lục Hoài Sinh cười bảo: "Chỗ đấy không xa, đi mười phút là đến rồi."
Sau khi ở bên Ngụy Ninh, hai người mua một biệt thự nho nhỏ đủ không gian cho một đôi ở vùng ngoại ô.
Nơi này thuộc khu nhà giàu, người có tiền cũng chẳng mua được nhà ở đây, trị an rất tốt, phong cảnh tuyệt đẹp, không khí an tĩnh, quả thực phù hợp cho những nhà nghệ thuật tìm kiếm cảm hứng.
Mà nhà người Lục Hoài Sinh muốn dạy đúng thật là cách nhà họ không xa, đối tượng là một học sinh tiểu học, thời gian không dài, đãi ngộ lại rất tốt.
Mặt trời ngả bóng về tây, ánh sáng cam vàng trải rộng muôn nơi, ban cho thế giới này một tầng sắc thái loang lổ lóa mắt.
Trời còn chưa tối, Lục Hoài Sinh đã bị Ngụy Ninh gấp gáp đè lên giường hôn.
Lục Hoài Sinh đỏ mặt, thở hổn hển: "A Ninh, trời còn chưa...Ưm..." Lời nói bị một cái hôn mang tính xâm lược che lấp ngay tức khắc.
Tuy rằng cuối cùng Ngụy Ninh vẫn đồng ý với anh, song để biểu đạt sự không tình nguyện và bất mãn của mình, hắn bèn lăn lộn làm Lục Hoài Sinh với vài tư thế suốt một buổi tối.
Như bị rút hết tinh lực, từ lúc mặt trời lặn mãi cho đến hừng đông, đến cuối cùng một tí sức xin tha cũng chẳng còn, Lục Hoài Sinh ngất luôn đi.
- -
Lần đầu nhìn thấy đứa bé đó, suy nghĩ trong đầu của Lục Hoài Sinh là: Thiên sứ tọa ở thế gian.
Với màu da trắng nõn, lông mi mảnh dài, và chiếc quai cặp nhỏ, cậu bé cứ an tĩnh ngồi ở trên ghế, dõi mắt nhìn thẳng vào không trung.
Điều khiến người ta khó quên nhất là cặp mắt đen láy trong trẻo như đôi viên đá Hắc Diệu – cặp mắt xuyên thấu trái tim.
Lục Hoài Sinh cảm thấy cặp mắt của cậu bé rất lạ, tuy là đẹp đấy, nhưng không hiểu sao lại đem tới cảm giác hỗn loạn quái dị.
Chúng như lỗ xoáy màu đen trồi ra một đôi tay vô hình, để rồi khi nhìn vào đó, người ta sẽ bị kéo vào trong.
"Chú rất kì lạ." Cậu bé nghiêng đầu, hai tròng mắt to tròn nhìn Lục Hoài Sinh.
Giọng cậu bé rất mềm, rất nhẹ, mang theo âm ngòng ngọng của đứa trẻ mới lên bảy tám, song cẩn thận nghe ra thì lại thấy có chút gì bất cần.
"?" Lục Hoài Sinh cảm thấy cậu bé này hơi quái lạ.
Cậu bé nở nụ cười, một lúm đồng tiền thật sâu lộ ra bên má trái: "Hơi thở của quỷ."
"Hơi thở của quỷ màu đen." Cậu bé đi đến chỗ Lục Hoài Sinh, ngửi ngửi người anh: "Của người chết..."
Mặt Lục Hoài Sinh trắng bệch, anh nhìn cậu bé với con mắt cảnh giác: "Em..." Cổ họng bỗng hơi ứ nghẹn.
Bị phát hiện rồi, cậu bé này rốt cuộc là ai?!
"Đừng lo." Cậu bé nhìn anh, thấy anh căng thẳng, bèn lãnh đạm bảo: "Tôi không xen vào việc người khác."
Cậu bé đi vòng qua người anh: "Không phải chú đến dạy tôi học sao? Đi thôi."
Tuy cậu bé nói vậy, nhưng hôm nay, Lục Hoài Sinh có thể nói là không có tâm trạng phụ đạo cậu bé học.
Thân phận của Ngụy Ninh vẫn luôn tựa như tảng đá đè trong lòng anh, nặng đến nỗi làm tim anh thiếu khí.
Cho dù trong mắt người khác, Ngụy Ninh chẳng khác gì con người, nhưng thân phận quỷ của hắn vẫn là sự thật không thể chối cãi.
Hơn nữa trước đó, Lục Hoài Sinh chưa từng ngờ rằng có một ngày thân phận đó bị người ta chỉ ra rõ ràng như thế, lại còn vào ngay lần đầu tiên.
Cảm xúc sợ hãi nháy mắt bao phủ toàn thân.
Về đến nhà, anh nói chuyện hôm nay cho Ngụy Ninh nghe.
Ngụy Ninh nghe với ánh mắt thâm trầm: "Xem ra là mắt Âm Dương."
Lục Hoài Sinh trầm mặc, anh đương nhiên có nghe nói về mắt Âm Dương – con mắt có thể nhìn quỷ thấy quái, khám phá hai giới âm dương.
Đây cũng xem như là lần đầu anh gặp đôi mắt này trong cuộc đời.
Anh không biết loại người ấy có hại với Ngụy Ninh không, cho dù người đó chỉ là một đứa nhóc thôi, nhưng vẫn không thể không phòng.
Nhìn ra Lục Hoài Sinh lo lắng, Ngụy Ninh trấn an: "Thầy không cần lo lắng gì đâu, không có gì đáng sợ cả."
Tuy nói vậy, nhưng một tia sát ý lại xẹt ngang đáy mắt.
Chỉ là một đôi mắt có thể thấy quỷ mà lại dám làm thầy lo lắng, đáng chết.
Sau khi im lặng một hồi, Lục Hoài Sinh bảo: "A Ninh à, chúng ta đi thôi."
"Thầy..." Ngụy Ninh nhìn anh với ánh mắt tỏa sáng.
"Dù cho không nguy hiểm, nhưng thầy vẫn để tâm.
Nếu như đã chọn ở bên em, thì thầy không muốn bất cứ ai phát hiện ra thân phận của em hết." Lục Hoài Sinh vuốt mặt hắn, không hề che giấu vẻ đau lòng: "Không phải ai cũng có thể chấp nhận được thân phận của em.
Một người có thể phát hiện thì nhiều người khác trên thế giới này cũng có thể phát hiện.
Mà khi thân phận em bại lộ cũng là lúc em gặp nguy hiểm, thầy không cho phép chuyện như vậy xảy ra."
Ngụy Ninh gục vào ngực anh, ánh mắt cuồng nhiệt: "Em vui lắm, thầy ơi..."
Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên Lục Hoài Sinh biểu đạt rõ ràng tình cảm của mình đối với Ngụy Ninh như thế.
Có lẽ nên cảm ơn tiểu quỷ kia, giúp hắn nhận được một niềm vui ngoài dự đoán thế này.
Lục Hoài Sinh nghiêm túc nhìn chàng trai trước mặt: "A Ninh à, thầy sẽ bảo vệ em, dù phải xuống địa ngục, thầy cũng phải bảo vệ em bình an."
Anh cười, nụ cười tươi như ánh bình minh đầu tiên xuất hiện nơi đường chân trời rọi sáng đáy lòng Ngụy Ninh.
"Thầy sẽ đi cùng em đến già, đến chết mới thôi."
Tácgiả nói: Kết thúc (~ ̄▽ ̄)~.