Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

chương 1179: khảo hạch (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Sahara

Sau khi nói xong lời này, Hư Không trưởng lão làm như là sợ sẽ bị Vân Lạc Phong trả lại lễ vật, cho nên rất vội vã rời đi.

Mà sau khi Hư Không trưởng lão rời đi không được bao lâu, thì các vị trưởng lão khác cũng liên tục kéo đến đưa lễ vật cho Vân Lạc Phong.

Mục đích của bọn họ chỉ có một, chính là hy vọng Vân Lạc Phong có thể trở thành đồ đệ của bọn họ.

Đương nhiên, bọn họ cũng có cùng một suy nghĩ giống như Hư Không trưởng lão, sợ Vân Lạc Phong sẽ cự tuyệt nhận lễ vật, cho nên sau khi để lễ vật xuống thì liền vội vã rời đi, chỉ để lại một mình Vân Lạc Phong nhìn cái bàn đầy lễ vật mà phát ngốc.

"Chủ nhân, mấy lão gia hỏa này vì muốn chiêu mộ được người, thật sự là rất chịu bỏ vốn a~. Mấy lễ vật này cái nào cái nấy cũng đều trân quý, người mau mau thu hết đi!"

Nghe thấy giọng nói của Tiểu Mạch, Vân Lạc Phong lúc này mới hồi thần lại, cô đem tất cả lễ vật cất vào nhẫn không gian, rồi mới cong môi cười mà nói: "Tiểu Mạch, ngươi giúp ta xem thử một chút, trong số những lễ vật này, cái nào là trân quý nhất?"

Sau khi phân phó cho Tiểu Mạch xong, Vân Lạc Phong duỗi lưng một cái, lười biếng mà đi về phía giường, cô cởi y phục trên người ra rồi chui vào ổ chăn ấm áp.

_______

Mấy ngày sau, việc báo danh vào học viện Tây Châu cuối cùng cũng kết thúc, tất cả học sinh trúng tuyển đều đi đến đứng đợi trước đại môn của học viện.

Từ xa xa, Vân Lạc Phong đã thấy được hai thân ảnh quen mắt, đáy mắt của cô không khỏi xẹt qua một tia sáng kinh ngạc.

Hai người kia cũng thấy được Vân Lạc Phong, bất chợt có hơi sửng sốt một chút, sau khi hồi thần lại thì liền cất bước đi về phía Vân Lạc Phong.

"Thật là trùng hợp!" An Tử Hạo xoa xoa sau gáy: "Cô nương cũng tới học viện học tập à?"

Vân Lạc Phong khẽ đảo mắt qua hai người một lượt, nếu không phải trước đó cô chắc chắn đã bỏ rơi hai người này rồi, thì nói không chừng hiện tại cô sẽ cho là hai người bọn họ vẫn luôn bám theo mình.

"Cô nương, ta còn chưa thỉnh giáo quý danh của cô nương, trước đó hiểu lầm cô là sát thủ, thật là có lỗi!" An Tử Hạo cười ha hả, tiến lại gần Vân Lạc Phong mà nói.

"Vân Lạc Phong."

Vân Lạc Phong đáp bằng thái độ không nóng không lạnh.

Ánh mắt của tiểu cô nương xinh xắn cứ luôn nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bội đeo bên hông của Vân Lạc Phong, sau đó cô bé đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn vào khuôn mặt tuyệt mỹ khuynh thành của bạch y thiếu nữ: "Miếng ngọc bội này của cô là từ đâu mà có được?"

"Người khác tặng!"

Miếng ngọc bội này chính là lễ vật gặp mặt mà Quân Phượng Linh đã tặng cho Vân Lạc Phong.

Cho nên lúc nào Vân Lạc Phong cũng mang theo bên người.

Tiểu cô nương xinh xắn và An Tử Hạo nhìn nhau một cái, rồi quay sang tiếp tục hỏi Vân Lạc Phong: "Không biết người tặng miếng ngọc này cho cô là họ gì?"

"Quân!"

Một chữ này, tựa như sét đánh ngang tai đối với hai người An Tử Hạo.

Tâm tình của An Tử Hạo bỗng miên man.

Chẳng lẽ người tặng miếng ngọc bội này cho vị cô nương trước mặt thật sự có mối quan hệ mật thiết với châu chủ Linh Châu?

An Tử Hạo có một cảm giác mãnh liệt, chỉ cần hai người bọn họ đi theo bên cạnh Vân Lạc Phong, thì họ nhất định sẽ được an toàn.

"Vân cô nương, nếu như chúng ta đã cùng nhau tiến vào học viện học tập, vậy sau này cô nương chính là sư tỷ của chúng ta, nếu như cô có chuyện gì, có thể căn dặn ta đi làm, ta tuyệt đối sẽ không từ chối."

Lúc này đây, An Tử Hạo lại không có mặt dày mày dạn bám theo Vân Lạc Phong như trước đó, mà là dùng quan hệ cùng là học sinh của học viện Tây Châu để kéo gần quan hệ với Vân Lạc Phong.

Chỉ cần Vân Lạc Phong chịu cho bọn họ đi theo bên cạnh, thì dù hắn có làm chân chạy vặt của Vân Lạc Phong cũng không có vấn đề gì.

"Đã từng thấy người muốn lôi kéo quan hệ, nhưng lại chưa thấy qua người có kỹ thuật kém đến như vậy!"

Từ trên một nhánh cây cổ thụ, có một giọng nói non nớt đột ngột vang lên.

Hỏa Hỏa từ trên cây nhảy xuống, đi đến bên cạnh Vân Lạc Phong, trên mặt Hỏa Hỏa tràn đầy tươi cười, cô bé quay đầu lại nhìn Vân Lạc Phong: "Tỷ tỷ, tỷ thấy muội có đúng không?"

Trước kia, Vân Lạc Phong từng dặn dò Hỏa Hỏa, thời điểm ở bên ngoài không được gọi Vân Lạc Phong là chủ nhân, nếu không thân phận thật sự của Hỏa Hỏa sẽ rất dễ bị bại lộ.

"Vân cô nương, đây là muội muội của cô à?" hai mắt An Tử Hạo sáng lên: "Muội muội của cô lớn lên trông thật đáng yêu!"

Khuôn mặt nhỏ của Hỏa Hỏa trầm xuống, cô bé trừng mắt nhìn An Tử Hạo: "Nếu ngươi còn dám nhìn ta thêm một cái nào nữa, ta sẽ lập tức móc hai mắt ngươi ra!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio