Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

chương 1565: tiểu trùng trùng khóc không ra nước mắt (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Sahara

Buồn cười, đây chính là chủ mẫu đại nhân của nó đấy! Nếu nó không tranh thủ lấy lòng chủ mẫu, lỡ như một ngày nào đó chủ mẫu đột nhiên tức giận rồi bảo chủ nhân ném nó đi, lúc đó nó biết tìm ai mà khóc chứ?

"Sâu?" Vân Lạc Phong rốt cuộc cũng chú ý tới tiểu gia hỏa đang nằm trên đầu vai Vân Tiêu, nàng nhướng mày, hỏi.

Tiểu Trùng Trùng có chút bất mãn, nhưng không dám biểu hiện ra mặt, chỉ đành liều mạng biện giải cho mình.

"Ta không phải sâu! Ta là rồng! Là rồng!"

Vân Lạc Phong khẽ sờ sờ cằm, cười tủm tỉm nhìn Tiểu Trùng Trùng, nhưng lại nói với Vân Tiêu: "Vân Tiêu, ta đói bụng...."

Biểu cảm âm hiểm xảo trá kia của nàng, làm cho Tiểu Trùng Trùng run rẩy toàn thân, nó nhịn không được mà lui về sau mấy bước, dùng hai móng vuốt nhỏ ôm lấy ngực mình.

Nó không ăn được đâu! Một chút cũng không thể ăn đâu!

"Chủ nhân....."

Vì thế, Tiểu Trùng Trùng ôm theo nỗi sợ hãi trong lòng mà quay sang nhìn Vân Tiêu, vô cùng ủy khuất lên tiếng cáo trạng: "Chủ mẫu muốn ăn sủng vật của người!"

Vân Tiêu không thèm để ý đến Tiểu Trùng Trùng, hắn nghiêm túc nhìn Vân Lạc Phong hỏi: "Nàng thích hấp hay là kho tàu?"

Loảng xoảng....

Tiểu Trùng Trùng nghe thấy âm thanh cõi lòng mình vỡ nát, cả người nó giống như bị hóa đá, dường như có chút không dám tin vào tai mình.

Hu hu... Chủ nhân, người có thể quay về với tính tình thường ngày được không? Chủ mẫu muốn ăn nó, chủ nhân liền chắp tay dâng lên ngay lập tức?

Đáng thương thay cho nó, nó còn chưa kịp nhìn hết thế giới này thì đã bị một đôi phu thê vô lương tâm hố chết rồi!

Thời khắc này, cuộc đời Tiểu Trùng Trùng chưa có lúc nào thấy hối hận như hiện tại, nếu như cho nó cơ hội bắt đầu lại lần nữa, nó thà là bị phong ấn thêm ngàn vạn năm, cũng không muốn theo Vân Tiêu rời khỏi nơi đó.

Vân Lạc Phong cười, nàng cười lên rất xinh đẹp, xinh đẹp đến mức khiến người khác động lòng.

"Ta thấy... Thịt sâu cũng không bổ gì mấy!"

"Ta là rồng! Là rồng!"

Dù Tiểu Trùng Trùng lo lắng sắp biến thành món ăn của Vân Lạc Phong, nhưng mà lúc này đây, vì tôn nghiêm của long tộc, nó vẫn quyết định vùng lên bảo vệ thanh danh chính nó.

"Vân Tiêu, chàng đặt tên cho tiểu gia hỏa này chưa?" Vân Lạc Phong làm như không nghe thấy lời nói của Tiểu Trùng Trùng, tiếp tục hỏi Vân Tiêu.

"Chưa!"

Trong suy nghĩ của Vân Tiêu, chỉ có mỗi mình Vân Lạc Phong mới đáng để hắn quan tâm để ý.

Bảo hắn đặt tên cho một con sâu... À không, một con rồng? Kiếp sau cũng đừng mơ!

"Vậy thì về sau....." Vân Lạc Phong khẽ híp hai mắt lại: "Cứ gọi nó là Tiểu Trùng đi!"

(*trùng = sâu.)

"KHÔNG!"

Đáy mắt Tiểu Trùng Trùng lộ ra vẻ tuyệt vọng, nó đau khổ nhìn Vân Tiêu: "Chủ nhân, ta là sủng vật của người, người mạnh mẽ cao quý nhường này, không thể nào lại có một sủng vật với cái tên ngu ngốc như vậy được! Nếu không sẽ khiến người mất mặt đó! Vả lại, ta là rồng! Không phải sâu!"

Vân Tiêu liếc mắt nhìn nó một cái, rồi chuyển hướng về phía Vân Lạc Phong ngay: "Được!"

Giờ thì Tiểu Trùng Trùng cảm thấy tam quan của nó đều sụp đổ, khóc không ra nước mắt.

Đồng thời, nó cũng hiểu rõ, bất kể là chuyện gì thì Vân Tiêu đều nghe theo Vân Lạc Phong, dù Vân Lạc Phong có bảo Vân Tiêu nhảy vực, Vân Tiêu cũng sẽ lập tức nhảy ngay....

Tại sao????

Tại sao lại để nó gặp phải loại chủ nhân ngu ngốc si tình đến bậc này chứ?????

Chủ nhân si tình thì cũng thôi đi, nhưng tại sao người chịu khổ lại là nó?

Tiểu Trùng Trùng lau nước mắt, trong mắt nó lộ rõ sự tuyệt vọng đối với cuộc đời.

"Vân Tiêu, sao chàng lại ở nơi này?" Vân Lạc Phong dường như nghĩ ra gì đó, bèn hỏi.

Vân Tiêu nghiêm túc đáp: "Ta đuổi theo dư nghiệt của Độc Cốc đến nơi này, sơ ý rơi vào nơi phong ấn Tiểu Trùng, hại bản thân mình cũng bị phong ấn. Phải mất thời gian ba năm ta mới phá được phong ấn, nhân tiện thu luôn một chiến lợi phẩm."

Vân Lạc Phong suy tư một hồi lâu rồi mới ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt tuấn mỹ mà lãnh khốc của Vân Tiêu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio