Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

chương 1653: làm cho diệp gia bỏ vân lạc phong (ba)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Quỳnh Lê.

Vân Nhược Thủy nở nụ cười.

Lộ ra hai cái răng nanh nho nhỏ, làm cho nụ cười càng thêm đáng yêu.

"Vô Ngôn ca ca, Thuỷ nhi vừa rồi đã truyền tin cho người nhà, họ sẽ tìm đến nhanh thôi, cho nên một mình ta trở lại đây, chờ bọn họ đến, cứu chúng ta."

Vô Ngôn bất đắc dĩ cười cười: "Ngươi muốn cứu chúng ta, vì sao lại muốn chui đầu vào lưới? Ngươi cũng có thể ở bên ngoài chờ đợi người thân của ngươi."

Vân Nhược Thủy sửng sốt một chút, một cái tát chụp ở sau ót của chính mình, nàng phun đầu lưỡi phấn nộn: "Thủy nhi quá ngu xuẩn, lại không nghĩ tới điểm này, nhưng là, Vô Ngôn ca ca, ngươi yên tâm, những người xấu đó không thể chạm vào ta được......"

Bởi vì, bất luận ai khi dễ nàng, đều sẽ trở thành đồ ăn cho linh khí màu đen, cho đến hồn phi phách tán.

"Ha hả," trong đám người lại phát ra một tràn tiếng cười, "Các ngươi biết lai lịch của đoàn đạo tặc Mãnh Hổ này sao? Bản thân thực lực đoàn đạo tặc Mãnh Hổ cũng không tồi, không kể địa bàn hoạt động, còn kết giao với rất nhiều đại gia tộc có thế lực trên đại lục, liền tính người nhà của ngươi, cũng không có khả năng là đối thủ của đoàn đạo tặc Mãnh Hổ."

Tiểu nữ hài mở miệng trào phúng, nàng gắt gao cắn cái miệng nhỏ, trên mặt một mảnh trắng bệch tuyệt vọng.

Không có người có thể cứu được bọn họ......

Không có bất luận kẻ nào!

Vân Nhược Thủy cũng không có nghe ra giọng điệu trào phúng của tiểu nữ hài, nàng thiên chân vô tà cười: "Người nhà của ta đều rất lợi hại, không có bọn họ sẽ không giải quyết được khó khăn, cho nên, chỉ cần chờ bọn họ tới, chúng ta sẽ được cứu......"

Đối với lời nói của Vân Nhược Thủy, cũng không có người để ở trong lòng, bọn họ chỉ cho rằng, Vân Nhược Thủy thổi phồng thôi.

Không có họ không giải quyết được khó khăn?

Sao có thể!

Trừ bỏ Vô Hồi Đại Lục có chí cao vô thượng Dược Tháp, còn người nào có được lực lượng như vậy?

Đúng lúc này, một trận tiếng chim hót từ ngoài phòng truyền đến, nghe tiếng chim hót này, đôi mắt Vân Nhược Thủy tức khắc sáng ngời.

"Là nhà ta, người sở thuần dưỡng linh thú, bọn họ rốt cuộc tìm được ta!"

......

Trên bầu trời, vô số linh thú không ngừng xoay quanh, thỉnh thoảng phát ra tiếng động.

Đám người Như Ý đã chịu kinh hách, nhanh chóng chạy ra ngoài cửa, khi bọn họ nhìn vào những linh thú trên hư không, sắc mặt đều thay đổi.

"Các ngươi xem trên người linh thú đều mang theo huy chương?" Một nữ tử thét ra tiếng chói tai, "Này, đó là linh thú đến từ Diệp gia!"

Trời ạ!

Linh thú của Diệp gia, vì sao lại xuất hiện ở chỗ này?

Tuy rằng thực lực các linh thú này đều không cao, mặc dù lấy lực lượng Diệp gia, lại là linh thú thuần dưỡng nên không được quá cường đại.

Nhưng mà, các linh thú này là đại biểu cho thân phận Diệp gia.

Làm người không thể không sợ hãi!

Tâm của Như Ý lộp bộp một chút, trong lòng nàng loáng thoáng xuất hiện một cảm giác bất an, cảm thấy vấn đề không ổn nào đó sắp xảy ra......

"Như Ý cô nương, làm sao bây giờ?"

Nữ tử nôn nóng nhìn phía Như Ý, "Linh thú ở đây, cũng liền đại biểu cho Diệp gia rất nhanh sẽ xuất hiện, chúng ta rốt cuộc đã đắc tội Diệp gia khi nào?"

Sắc mặt Như Ý trắng bệch, đột nhiên, trong đầu hiện ra bộ dáng của Diệp Quân.

Tiểu cô nương kia cũng họ Diệp?

Chẵng lẽ...... Diệp gia xuất hiện là bởi vì nàng?

Không, không có khả năng!

Như Ý vội vàng lắc đầu, hung hăng đem suy nghĩ trong đầu ném đi.

Chỉ là trùng hợp thôi, chính mình không có vận khí tốt như vậy, thế nhưng đụng phải người của Diệp gia.

Huống chi, nếu nàng là tiểu thư Diệp gia, tại sao lại không có cường giả đi phía sao bảo hộ?

"Như Ý cô nương......"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio