Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

chương 2091: vân lạc phong đuổi tới (5)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Sahara

Tần Thiên Lao cười đắc ý, lão cũng coi như chó ngáp phải ruồi, tình cảnh hiện tại, Long Nham làm sao tin lời đám người Vân Lạc Phong.

Vân Lạc Phong khẽ nhìn Vân Tiêu, Vân Tiêu gật đầu một cái rồi phát hết khí thế trên người ra bên ngoài.

"Ta sẽ không theo ông trở về, trước đó nếu không nhờ Vân cô nương cứu mạng thì ta đã chết từ lâu rồi! Ông chẳng những không cảm kích người ta, mà còn động thủ đánh Tiểu Trùng Trùng. Người không phân rõ thị phi trắng đen như ông, không có tư cách dạy dỗ ta!" Long La giận dỗi nhìn Long Nham một cái rồi cất bước đi đến bên cạnh Vân Lạc Phong. Trong đôi mắt tròn xoe kia còn chứa đầy lửa giận, tức đến run người.

Giọng Long Nham trầm xuống: "Như vậy nghĩa là sao?"

Ân cứu mạng?

Chẳng lẽ đại tiểu thư gặp nguy hiểm gì?

Long La tức giận nhìn đám người Tần Thiên Lao, chỉ cần nghĩ tới những gì bọn chúng đã làm với Tiểu Trùng Trùng, lửa giận trong lòng lại tăng thêm một tầng.

Cũng may mà mình có mặt ở đây.

Nếu mình không xuất hiện ở đây, vậy Tộc Tổ Long có vì hiểu lầm mà truy sát mấy người Vân cô nương hay không?

"Ông muốn biết chứ gì? Được, ta sẽ nói cho ông biết! Ta đúng là không biết nhìn người, cứu một con bạch nhãn lang, còn bị ả lừa giam cầm, mỗi ngày phải trích tinh huyết, tất cả thương tích trên người ta đều do ả tạo thành." Long La vén tay áo lên, để lộ vết thương chồng chất.

Những vết thương này đã hồi phục khá tốt, nếu không Long La đã không thể hóa hình người.

Nhưng ngay cả như vậy, Long Nham vẫn nhìn ra được, Long La đã từng bị thương rất nặng.

Hai mắt Long Nham tối sầm, lửa giận chen chúc mà ra, làm cho cả bầu trời như bị đốt nóng.

"Ta nhân lúc bọn chúng lơ là canh gác mà bỏ trốn, thế nhưng rất nhanh đã bị chúng phát hiện, nếu không nhờ Vân cô nương cứu ta, có lẽ... Ta đã chết rồi!"

Nghĩ tới thời gian đó, Long La vẫn còn rất sợ hãi, nàng cắn chặt môi mình, thân thể hơi run run trong gió.

Chợt có một bàn tay đặt lên vai Long La, im lặng an ủi nàng, Long La quay đâu nhìn lại, mỉm cười đáng yêu với Tiểu Trùng Trùng.

Nụ cười tươi như hoa, làm lay động đôi mắt Tiểu Trùng Trùng, làm Tiểu Trùng Trùng.... Không thể hoàn hồn lại được.

Long Nham vốn đang hùng hổ, vừa nghe Long La kể xong thì vẻ mặt có hơi xấu hổ, giọng nói cũng không còn kiêu căng ngạo mạn như vừa rồi.

"Nếu nói vậy, đây chỉ là hiểu lầm thôi. Nhưng cũng may là Tần gia chủ nói cho lão phu biết tin tức của người, nếu không, lão phu cũng không thể tìm được người...."

Nói đến đây, Long Nham thầm cảm thấy may mắn, trong lòng lại càng cảm kích Tần Thiên Lao.

Ai ngờ, nghe Long Nham nói xong, Long La càng thêm khinh bỉ: "Long Nham gia gia, ông bị người ta bán mà còn giúp người ta đếm tiền? Ta chưa gặp lão già này bao giờ, lão ta nhìn thấy ta khi nào?"

Tần Thiên Lao hơi biến sắc, nhếch mép cười khẩy: "Long đại tiểu thư, người chưa từng gặp ta, nhưng ta rõ ràng nhìn thấy người đi theo bên cạnh tiểu tử này, chẳng qua là người không có ấn tượng gì với ta mà thôi."

"A, vậy ông nói thử xem, tại sao vừa rồi ông lại không nhận ra ta?"

"Chuyện này.... Không phải ta đã giải thích rồi sao? Vừa rồi người cách ta quá xa, trong nhất thời ta nhìn không rõ mà thôi." Tần Thiên Lao âm thầm kiềm chế sát khí muốn dâng lên trong lòng, cố nặn nụ cười.

Long La khẽ hất cằm: "Vậy ngươi nói thử xem, lúc ngươi nhìn thấy ta, dáng vẻ của ta như thế nào?"

Dáng vẻ thế nào?

Làm sao ta biết?

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Tần Thiên Lao tuyệt đối sẽ không biểu hiện ra bên ngoài.....

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio