Trong phòng đương chỉ có một mình Bạch Dạ.
Sau khi ra khỏi Không gian Linh thú, nàng liền gọi "Hắc Nhất!"
Hắc Nhất xuất hiện vô thanh vô thức đáp lại "Có thuộc hạ!"
Hắn ngẩng đầu lên thấy Bạch Dạ có vẻ như đang suy tư điều gì, cũng nhanh chóng hỏi "Không biết chuyện gì khiến Đại tiểu thư lo lắng như vậy?"
Đôi mắt xinh đẹp của Bạch Dạ liếc nhìn Hắc Nhất, trầm ngâm một lúc rất lâu rồi mới đối với Hắc Nhất dò hỏi "Ngươi mạnh hơn ta?"
Nếu là một tu luyện giả nào đó, nhất định sẽ có câu trả lời ngay lập tức.
Thế nhưng, đối diện với câu hỏi này của Bạch Dạ, Hắc Nhất tựa hồ trở nên khó khăn.
Cuối cùng, hắn đáp "Nếu so với chủ nhân, thuộc hạ đương nhiên kĩ không bằng người."
"Được!" Bạch Dạ nói "Nhưng vẫn thiếu!"
Hắc Nhất thập phần khó hiểu "Ý của Đại tiểu thư là...?"
"Ta cần một người nữa mạnh ngang ngươi!"
Trong đầu Hắc Nhất lúc này đang hoang mang.
Hắn nghĩ có thể Đại tiểu thư muốn hắn đi thủ tiêu ai đó!
Lúc này, giống như Hắc Nhất, một tên lạ mặt bỗng xuất hiện trước mặt Bạch Dạ.
Hắn quỳ một chân xuống đáp "Thuộc hạ Diệp Tu bái kiến Đại tiểu thư!"
"Ngươi là ai? Ta chưa từng nhìn thấy ngươi!" nàng lạnh lùng dò hỏi.
Diệp Tu không ngẩng đầu lên, mà chỉ nhàn nhạt đáp "Thuộc hạ là người của Đại tiểu thư!"
Bạch Dạ liếc nhìn Diệp Tu, rồi lại thấy biểu hiện của Hắc Nhất không lấy gì làm lạ thường, liền cũng hiểu ra vấn đề.
"Được rồi! Ta cần hai ngươi bày kết giới cho ta!"
Kết giới?
Nàng giải thích "Ta cảm nhận được, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch chuẩn bị thức tỉnh.
Mùi ma thú dĩ nhiên sẽ không thể tránh khỏi đám người khác tới săn lùng.
Sức mạnh của ta không đủ."
Nghe đến đây, Hắc Nhất và Diệp Tu đồng thanh đáp "Đã rõ!"
Buổi sáng hôm ấy, một tầng kết giới mạnh mẽ được gây dựng lên tại khu viện của Bạch Dạ.
Với tầng kết giới này, có là Linh Hoàng cũng chưa chắc phá vỡ được.
Tại Không gian Linh thú, hai quả trứng đã ngủ rất lâu bỗng nhẹ nhàng rung chuyển, giống như có thứ gì đó từ bên trong sắp chui ra.
Quả trứng được khắc bởi hoa văn uốn lượn màu đen xen kẽ với màu hoàng kim.
Nhưng chiếc vỏ bên ngoài dường như rất chắc chắn, dù cố gắng như thế nào vẫn không thể làm nó vỡ ra.
Hệ [hỏa] bên trong cơ thể nàng như đang thôi thúc.
Bạch Dạ sử dụng sức mạnh của mình, truyền năng lượng vào hai quả trứng.
Một lúc rất lâu sau, cuối cùng ta đã có thể nghe thấy tiếng vỏ đang dần bị nứt ra.
Ánh sáng mạnh mẽ từ bên trong tỏa ra vô cùng chói mắt.
Hai quả trứng rung lắc rất mạnh.
"Nó sẽ nổ sao?"
Không! Nó chỉ là hiện tượng thôi!
Bạch Dạ thu hồi năng lượng lại, nhìn chằm chằm vào hai quả trứng kia.
Làn khói tan đi, nhưng có thứ gì đó vừa bay lên khỏi tầm mắt của Bạch Dạ.
Chúng rất đẹp! Đẹp đến vô thường!
Nàng nhẹ giọng gọi "Tiểu Hắc? Tiểu Bạch?"
Hai con thú dường như nghe được tiếng vang quen thuộc của chủ nhân, như thức dậy sau hàng trăm năm, từ trên cao đáp xuống đất, đứng trước mặt nàng.
Chúng cũng đáp lại nàng "Chủ nhân!"
Rõ ràng lúc trước chỉ là hai cục kẹo bông nhỏ nằm gọn trong vòng tay nàng, giờ đây lại trưởng thành, to lớn đến mức khiến nàng phải ngước mắt lên để ngắm nhìn.
Ra khỏi Không gian Linh thú, ngay cả Hắc Nhất và Diệp Tu cũng phải sửng sốt trước bề ngoài lộng lẫy của Tiểu Hắc và Tiểu Bạch.
Oách thật!
Bạch Dạ nhìn cả hai con thú mà khó hiểu hỏi "Sao các ngươi chẳng giống nhau chút nào vậy?"
Tiểu Bạch bất đắc dĩ đáp lại "Làm sao có thể giống nhau được! Vốn dĩ bọn ta là hai loài khác nhau mà."
Nàng khẽ nhìn sang Diệp Tu cầu cứu ánh mắt.
Hắn cũng nhiệt tình giải đáp "Hai ma thú này là Đặng Long và Long Mã! Chúng rất mạnh đấy."
Hai con thú được khen liền phổng mũi tự hào, ra biểu hiện gật gật đầu.
"Đều là Long (rồng) sao?"
Diệp Tu lắc đầu "Không phải đâu tiểu thư! Dù đều mang tên Long nhưng Tiểu Hắc mới là Long, còn Tiểu Bạch là Mã.
So với những loài ma thú khác, chúng cao quý và dòng tộc cũng hiếm hơn rất nhiều."
"Thật rắc rối! Ta vẫn nên gọi Tiểu Hắc và Tiểu Bạch thuận miệng hơn rất nhiều!"
Hắc Nhất tiến lại gần hai con thú, thở dài nói "Nhưng tiểu thư vẫn nên cẩn trọng thì hơn, trước khi đạt được sức mạnh tuyệt đối, tránh để bọn chúng lộ diện trước mặt người khác.
Sự xuất hiện của ma thú sẽ làm náo loạn cả đại lục.
Lúc đó tiểu thư sẽ gặp nguy hiểm."
"Ta biết rồi!" Bạch Dạ ừm một cái nói.
Nhưng trong lòng Tiểu Hắc và Tiểu Bạch lại bất mãn.
Bọn chúng muốn tất cả mọi người chiêm ngưỡng dáng vẻ tuyệt đẹp này của chúng.
Nhưng vì không muốn chủ nhân gặp nguy hiểm nên chỉ khẽ liếc mắt nhau mà thở dài.
Đành đợi khi nào chủ nhân đã có đủ sức mạnh rồi thì mới dám tùy tiện.
Hắc Nhất như hiểu trong đầu con thú đang nghĩ gì, bàn tay vỗ vài người chúng, cười hắc hắc nói "Đã là ma thú trưởng thành rồi mà suy nghĩ vẫn chẳng lớn lên được...Oái!" còn chưa kịp nói xong, hắn đã bị Tiểu Hắc dùng miệng gắp cổ áo lên, lay qua lay lại chơi đùa.
Diệp Tu đứng một bên khoanh tay nhìn bằng hữu đau khổ mà cười không ngớt.
"Đối với ta, các ngươi vẫn mãi là cục bông nhỏ!"