Hơn một tháng sau, mọi người đều truyền tai nhau một thế lực mới nổi có tên Hắc Nguyệt Lâu, nghe nói này Hắc Nguyệt Lâu nắm giữ khắp đại lục các quốc gia tình báo, càng thực lực cường hãn vô cùng, hơn một tháng thời gian, liền ai ai cũng biết, thanh danh truyền xa.
Không ít người muốn biết Hắc Nguyệt Lâu các chủ là người nào, mà chẳng thấy bao giờ xuất hiện, luôn là thần thần bí bí, ngay cả tên cũng chẳng ai biết.
Hiện giờ Bạch Dạ cũng coi như là khách quen của chợ đen, từ cái lúc Tụ Linh dược được đấu giá ra ngoài, ai nấy đều kinh ngạc trước công hiệu của loại dược tề thần kì này.
Không ít người bỏ ra số tiền lớn chỉ để mua một bình Tụ Linh dược.
Mà mọi người cũng biết rằng loại dược này chỉ có ở chợ đen và có từ trong tay của một Luyện dược sư thiên tài danh Tà y.
Không ít người muốn được gặp vị này một lần nhưng khổ nỗi hành tung người này quỷ dị, xuất quỷ nhập thần, ngay cả người đứng đầu chợ đen là Lý Hùng cũng khó gặp mặt.
Hiện tại, Bạch Dạ đang vô cùng nhàn nhã nằm tại Hắc Nguyệt Lâu, ánh nắng chiếu vào người nàng bỗng toát ra một loại khí chất kì lạ, cao quý vô cùng.
Bạch Dạ nặng nề ngủ nhưng vẫn rất xinh đẹp, kia chỉ hành động khiến người khác không nỡ đánh thức giấc ngủ của nàng.
Ngồi ở một bên Dạ Hoàng đang châm lên một chén trà rồi từ từ thưởng thức, trông ưu nhã và quý phái.
Cổ Ảnh bỗng từ đâu xuất hiện báo cáo, ngỡ nhìn đến Bạch Dạ đang ngủ, hắn không dám phát ra bất kì tiếng động nào, chỉ nhìn sang Dạ Hoàng bất đắc dĩ.
Dạ Hoàng lại chỉ cười cười nói “Ngươi cứ báo cáo đi, ta sẽ chuyển lại lời cho chủ nhân”
Từ lúc theo Bạch Dạ, hắn cũng đã biết được một vài bí mật của nàng, tựa như vị nữ tử đang ngồi trước mắt này, cũng là một trong những thuộc hạ của Bạch Dạ.
Cổ Ảnh thần sắc lạnh nhạt nói “Thuộc hạ đã tra ra được tất cả thông tin về người Bạch gia”
“Bạch gia gia chủ là Bạch Khởi có nữ nhi là Bạch Như Nguyệt và Bạch Tố Tố, Đại tiểu thư Bạch Như Nguyệt mẫu thân mất sớm, từ nhỏ bị coi là phế vật nhưng từ năm trước đã mất tích.
Nhị tiểu thư Bạch Tố Tố có mẫu thân là Liễu di nương, được sủng ái vô cùng.
Bạch Như Nguyệt vốn có định ước với thái tử Nam Cung Dực nhưng hắn nhân lúc Bạch Như Nguyệt mất tích dan díu với Bạch Tố Tố.
Bạch tướng quân cũng không để tâm tới điều đó.”
“Còn gì nữa không?” Dạ Hoàng sắc mặt âm trầm, không nghĩ tới chủ nhân lại phải chịu sự sỉ nhục lớn như vậy.
Nếu như không phải chủ nhân muốn tự mình trả thù thì nàng ta sớm đã diệt sạch cả phủ tướng quân.
“à, Bạch gia còn có một quý tử là Bạch Lãng, nhưng tên này ham ăn lười làm, lại suốt ngày tụ tập đánh bạc với mấy bọn công tử.
Nhưng hắn dựa hơi phụ thân hắn và người được xem là thiên tài tu luyện là Bạch Tố Tố nên rất hống hách, cũng chẳng xem ai ra gì.”
Dạ Hoàng nhấp lên một ngụm trà nói “Vậy sao?” sau đó nhíu mày rồi cười lạnh “Vậy bắt đầu từ hắn đi!”
Cổ Ảnh có chút không hiểu lời của Dạ Hoàng liền hỏi “Ý ngài là sao?”
“Ngươi chỉ cần theo như lời ta nói….” Một tràng lời nói sau đó là gì thì không biết.
Chỉ thấy Cổ Ảnh cúi người “Là!” rồi nhanh chóng rời đi.
Ngay sau khi Cổ Ảnh rời khỏi thì Dạ Hoàng hướng Bạch Dạ cười nói “Như vậy được không chủ nhân?”
Nằm trên ghế Bạch Dạ lúc này mới mở mắt.
Hóa ra nàng đã tỉnh lại từ lúc nãy và Dạ Hoàng cũng biết được điều đó nên mới tự ý quyết định ra lệnh.
Chứ như bình thường thì nàng ta phải hỏi qua ý kiến của Bạch Dạ mới dám làm.
Bạch Dạ không nói gì, chỉ gật gật cái đầu.
Đôi con ngươi lạnh nhạt nhìn vào cuốn sách đang cầm trên tay.
Nó chính là cuốn báo cáo về những tin tức đã thu được trong suốt một tháng qua.
Phải công nhận rằng Cổ Ảnh làm việc vô cùng kín đáo và cẩn thận.
Ban đầu nàng có chút hoài nghi về thân phận của Cổ Ảnh vì hành tung chuyên nghiệp như vậy không thể là người đến từ một quốc gia nhỏ bé như vậy được.
Nhưng có vẻ hắn cũng không muốn nói về thân phận của mình nên nàng cũng tôn trọng quyết định của hắn.
“Thu Ly” Bạch Dạ lên tiếng gọi.
“Tiểu thư gọi em?” một cô nương xinh xắn từ ngoài chạy vào, đi theo sau còn có con thú một bạch một hắc.
“Chúng ta chuẩn bị đi thôi!”
“Đi đâu vậy tiểu thư?”
“Trở về tướng quân phủ!”
Thu Ly vô cùng ngạc nhiên “Tại sao vậy tiểu thư?” mãi mới có thể rời xa nơi đó, không phải chịu ấm ức nữa vậy sao tiểu thư lại muốn trở về?
Thu Ly nàng ta bây giờ phải nói là khác hoàn toàn với bộ dạng sợ sệt lúc trước, bây giờ tu vi không chỉ tăng, sau một đợt được Bạch Dạ rèn luyện, nàng ta đã có thể không ngần ngại mà giết người.
Lúc xưa chỉ cần nhìn thấy máu là rất sợ Thu Ly, bây giờ tay nàng ta dính máu là một chuyện rất đỗi hiển nhiên..