Mấy ngày liền Bạch Dạ đều sống rất yên bình tại biệt viện của mình.
Mặc dù có đôi lúc Liễu di nương sẽ "có lòng" sai người mang trà đến cho nàng nhưng nàng đều từ chối.
Biết thừa rằng thể nào bà ta cũng đem độc bỏ vào trong trà, mấy lần đi đều bị nàng thẳng thừng từ chối khiến cho bà ta tức điên lên nhưng không thể làm được gì.
Trên phố đông người qua lại, Bạch Dạ thân hắc y thần thần bí bí đi đến trước một cửa tiệm.
Lão bản ở đó nhìn Bạch Dạ với con mắt nhìn "hài tử" liền hỏi "Cháu muốn mua gì sao?" Mặc dù không biết nàng là ai nhưng nhìn vóc dáng bé nhỏ của nàng, lão bản đã khẳng định rằng nàng là cái hài tử.
(mà đúng mà ????)
"Ở đây có bán đan lô?" nàng thần sắc lạnh nhạt hỏi.
Lão bản bình thường trả lời "Có" rồi đi tới cái kệ lấy một chiếc đan lô ở trên cùng đưa cho Bạch Dạ cáo giá " lượng bạc"
Bạch Dạ hơi nhíu mày "Có đắt quá không?" làm gì mà một chiếc đan lô tới giá lượng bạc?
"Cháu bé à cháu không biết, đan lô này là tốt nhất ở cửa tiệm ta, do chính tay các luyện khí sư giỏi chế tác thành.
Giá này là quá mềm rồi!" lão bản giải thích.
Nàng có chút hơi đau đầu vì hiện tại trong người nàng chỉ còn hơn lượng bạc, tính mua chiếc đan lô rồi mua thêm đồ ăn về nhưng xem ra là không đủ rồi.
Thôi kệ, trước mắt cứ lấy đan lô đã, chuyện ăn tính sau!
Bạch Dạ sau khi đưa cho lão bản bạc thì thu đan lô vào không gian rồi xoay người trở về.
Trên đường đi, nàng bắt gặp một cảnh khá là thú vị!
"Bạch Tố Tố! Mau ra đây!" một giọng giận giữ của một cô nương vang to trên phố.
"Nếu cô không ra, đừng trách bản tiểu thư khách khí!"
Bạch Dạ không biết chuyện gì xảy ra nhưng nghe tên Bạch Tố Tố thì nàng đoán chắc rằng cô ta lại đắc tội với ai rồi.
Mà ở Huyền Lam quốc này có ai có khả năng dám nói với Bạch Tố Tố nhỉ?
Nàng bước tới gần đám đang tụ tập đông ở một tửu lầu.
Mấy người tới nơi này chủ yếu là để hóng "drama".
Chỉ thấy một vị nữ tử xuyên hồng y, dáng người cũng không lớn hơn nàng là bao đang hét ầm ĩ ở đó.
"Chậc chậc, không hổ danh là ác nữ kinh thành, dây vào cô ta là hỏng rồi!"
"Phải phải!"
Ác nữ?
Nói đến đây nàng hẳn là nhớ tới một thứ gì đó, theo như trí nhớ nguyên chủ, người được mệnh danh là ác nữ kinh thành thì chỉ có người- chính là Hồng Liên, đại tiểu thư của Thừa tướng phủ.
Vị nữ tử trước mắt này hẳn là Hồng Liên.
"Tội nghiệp cho mỹ nữ Bạch Tố Tố, bị ác nữ này nhắm đến."
"Chứ có làm được gì đâu, ai dám động tới cô ta chứ!"
Bạch Dạ nghe những lời mấy người xung quanh nói, khẽ nhíu mày.
Bọn họ còn không biết chuyện gì xảy ra, không biết đúng hay sai đã vội vàng mắng nhiếc người khác.
Vì theo như trí nhớ nguyên chủ, Hồng Liên là người có tính cách bộc trực, thẳng thắn, vô cùng mạnh mẽ.
Mặc dù Bạch Như Nguyệt là phế vật nhưng nàng ta chưa bao giờ chế giễu Bạch Như Nguyệt, ngược lại còn có lần Hồng Liên còn đứng ra bảo vệ nguyên chủ khỏi sự ác ý từ những vị tiểu thư khác.
Một vị nha hoàn từ trên lầu đi xuống, cô ta liền nói "Hồng đại tiểu thư, tại sao người lại quá đáng với tiểu thư nhà ta vậy? Tiểu thư hiện đang rất sợ hãi nếu như người tiếp tục mắng nhiếc ngài ấy." cô ta miệng thì đang nói hòa hoãn, nhưng lại cố ý nói to lên, rõ ràng là muốn người khác chỉ trích
và có những lời đồn không hay về Hồng Liên.
"Ha! Tính giả trang người vô tội à? Cô ta dám đi tới trước mặt hôn phu của ta và nói xấu ta với huynh ấy.
Vậy mà còn tính giả vờ đáng thương trước mặt ta ư?" Hồng Liên tỏ ra vô cùng giận giữ, chỉ là một thứ nữ của tướng quân phủ mà dám nói xấu sau lưng ta.
Mối hận này ta đương nhiên không thể nuốt nổi.
"Ngài, ngài nói phải có chứng cứ, không thể vu oan cho tiểu thư nhà ta được." nha hoàn có chút chột dạ, ánh mắt hơi liếc trái liếc phải tránh né.
"Ha, nếu như cô ta không xuống đây, ta sẽ chờ xem cô ta có ở mãi được trên đó không."
Nha hoàn hơi sợ hãi, lắp bắp nói "Ngài đừng có quá đáng, tiểu thư, tiểu thư nhà ta có hôn ước với Thái tử điện hạ, không thể động vào tiểu thư nhà ta được."
"Loại muội muội đi giật hôn phu của tỷ tỷ mình thì hôn ước cái nỗi gì.
Mà hình như cô ta đã quyến rũ Thái tử mới được mà đúng không? Đúng là kĩ nữ!" Hồng Liên cười lạnh, loại như vậy nàng không thèm chấp.
"Ngài, ngài ngậm máu phun người!" nha hoàn lúc này đã tím tái hết mặt mày, chân tay run cầm cập vì không nghĩ tới Hồng Liên dám sỉ nhục hẳn Bạch Tố Tố, không ngần ngại phơi bày hết tại nơi đông người như vậy.
"Trời ơi, thật không vậy?"
"Đúng rồi, người có hôn ước phải là Đại tiểu thư Bạch Như Nguyệt!"
"Nhưng không phải là cái phế vật sao?".