Mang danh là đích nữ nhưng lại không hề có chút địa vị nào trong phủ tướng quân.
Chính vì thế mà cơ thể này của nàng in hằn vô số "dấu ấn" để lại sau những trân đòn roi từ di nương và muội muội.
Thân thể này cũng không khỏi quá đáng thương rồi đi!
Không biết rằng người đàn ông thần bí kia mang nàng tới đây với mục đích gì nhưng dù sao cũng đã chiếm lấy cơ thể này rồi thì cũng phải thay cô bé ấy sống thật tốt.
“Cô yên tâm đi, những người đã hại cô, ta sẽ bắt họ phải trả giá từng, người, một”
Nhưng cơ thể này của nàng quá yếu vì mới chỉ có tuổi.
Nàng sẽ để bọn chúng sống thêm một khoảng thời gian nữa.
Nơi mà nàng xuyên qua được gọi là Huyền Thanh lục.
Là nơi dùng võ vi tôn thế giới, tức là chỉ có kẻ mạnh mới là kẻ có quyền nhất, là kẻ có thể quyết định đúng sai hoặc số phận của kẻ khác.
Mà nàng, lại được xưng là phế vật- một kẻ sẽ chẳng bao giờ có thể ngóc đầu dậy trên đại lục này.
Bạch Dạ ngồi xuống tập trung tu luyện.
“Cơ thể này thật sự là phế vật sao?” Nàng có cảm giác linh khí xung quanh đang bị hút vào cơ thể nàng vô cùng nhanh.
Nhưng lại không rõ vì sao lại không thể ngưng tụ nó được.
Oanh!
Bỗng nhiên, một cổ cường đại lực lượng truyền đến thẳng vào đầu Bạch Dạ.
Một hồi lúc sau, một nữ tử xuyên trên người một mảng màu vàng trường y xuất hiện ở nàng trước mắt...
Bạch Dạ theo con mắt nhìn lên, không khỏi đánh giá nữ tử trước mắt.
Một khuôn mặt kiều diễm mang theo sự cao ngạo mỉm cười.
Nữ tử khi nhìn đến Bạch Dạ thì lập tức biến sắc, vội vàng quỳ rập xuống.
“Hoàng nhi xin bái kiến chủ nhân”.
Bạch Dạ khó hiểu nhìn về phía nữ tử nhưng vẫn toát ra vẻ lạnh lùng, xa cách.
Nữ tử thấy Bạch Dạ nhíu mày liền đứng ra giới thiệu "Ta là viễn cổ thần thú-Dạ Hoàng, là khế ước thú của ngài”.
“Khế ước thú...của ta? Ngươi có bằng chứng gì mà nói vậy?" Theo như trí nhớ của nguyên chủ, để có thể lập khế ước với Linh thú thì tu vi phải đạt từ Linh Sư trở lên.
Thế giới được chia ra Linh Giả, Linh Sư, Linh Vương, Linh Tông, Linh Hoàng, Linh Tôn, Linh Huyền, Linh Thánh, Linh Đế.
Mỗi cấp được xét theo bậc: Sơ cấp, trung cấp, cao cấp và đỉnh.
Mà nàng- Bạch Như Nguyệt ngay tử lúc mới sinh ra đã được chú định là không thể tu luyện, tức là một phế vật.
Khế ước thú là một dạng nhận định chủ nhân giữa khế ước giả và thú.
Thú được chia ra làm Linh Thú, Thánh Thú và Thần Thú.
Ngoài ra còn có Ma Thú nhưng nó đã không còn tồn tại trên đại lục này khoảng năm.
“Ta là viễn cổ thần thú, một trong tứ đại thú lâu đời nhất thế giới-Phượng Hoàng ” Dạ Hoàng mỉm cười giải thích.
“Một Thần thú cao quý như ngươi, lý do gì lại trở thành khế ước thú của ta? Ngươi hẳn cũng thừa biết, ta là một phế vật không thể tu luyện.” Bạch Dạ lạnh lùng hỏi.
Dạ Hoàng không biết phải giải đáp ra sao, chỉ có thể tạm thời nói "Thật ra ta vốn bị phong ấn trong cơ thể ngài, trong mơ đã có một người nói với ta rằng chờ cho đến khi chủ nhân đích thực của ta trở lại thì lúc đó ta sẽ được tự do."
Bạch Dạ nheo lại con mắt "Ngươi hiện tại là khế ước thú của ta, sao có thể gọi là tự do?"
Đối với sự cảnh giác tột độ của Bạch Dạ, Dạ Hoàng dường như đã sớm đoán trước được và còn tỏ ra quen thuộc "Khác với những loài thú khác, viễn cổ thần thú bọn ta tìm cho mình một chủ nhân thích hợp và xứng đáng mới được coi là tự do."
"Ngươi nguyện theo ta sao? Ta không phải là thiên tài, thậm chí còn không thể tu luyện."
Dạ Hoàng nở một nụ cười dịu dàng "Lý do ta bị phong ấn trong cơ thể ngài khẳng định là cơ duyên, vì thế cho dù có ra sao thì ta cũng tin tưởng tuyệt đối vào chủ nhân."
Nàng trầm mặc xuống, có vẻ khiến cho Dạ Hoàng thất vọng rồi!
Đột nhiên Dạ Hoàng lên tiếng "Chủ nhân! Cơ thể ngài trước đây bị hạ độc, cộng thêm ta bị phong ấn nên điều đó làm cho chủ nhân không thể tu luyện được.
Bây giờ ngài thử vận dụng Linh khí xem!"
Bạch Dạ nhắm con ngươi lại, làm theo tư thế Dạ Hoàng chỉ dạy, Linh khí từ từ bị hút vào trong, cả người nàng trở nên nhẹ nhõm, các vết thương cũng không còn đau rát quá nhiều nữa.
Nàng phát hiện cơ thể này có thể hút linh khí rất nhanh.
Vậy chứng tỏ Bạch Như Nguyệt thật ra là một thiên tài!
“Ngươi kêu gì?” Bạch Dạ hỏi.
“Ta kêu Dạ Hoàng, ngài có thể gọi ta là Hoàng nhi” Dạ Hoàng vui vẻ đáp.
“Ngài hiện giờ mới có tuổi, đáng lí ra khi khế ước với viễn cổ thần thú thì lực lượng của ngài phải tăng lên rất nhiều.
Nhưng do bị phong ấn khá lâu nên phải đợi tới năm tuổi thì mới có thể bộc phát toàn bộ sức mạnh” Dạ Hoàng nói.
Bạch Dạ trầm luân, nàng nhắm mắt lại, những ký ức trước kia không ngừng ùa về trong tâm trí...
“Bố ơi, mẹ ơi, đừng bỏ lại con một mình, hức hức”
“Ngươi thấy uất ức sao? Thấy hận sao?”
“Ta HẬN! Ta hận vì ta yếu đuối.
Ta hận vì ta quá nhỏ bé mà bố mẹ ta mới chết”.
“Vậy ngươi hãy nhớ rằng: Thế giới này vốn không có công bằng và cũng chẳng có ai có thể giúp được ngươi cả.
Ngươi phải trở thành một người mà không ai có thể xâm phạm tới ngươi”..