Từ trong không gian, Bạch Dạ đưa cho lão giả một lọ dược, kêu ông uống vào rồi lập tức tiến hành châm cứu.
Bản thân nàng cũng phải vận chuyển năng lực giúp ông bớt đau đớn.
Qua một hồi lâu, thấy ông từ mồ hôi nhễ nhại chuyển sang cả người thoải mái, Bạch Dạ mới thở hắt ra một hơi.
Đúng là lần sau vẫn không nên giúp người khác, chứ làm điều này thật sự tốn rất nhiều năng lực.
Ban đầu lúc nàng mới bước vào Linh Tông, có sự giúp đỡ của Dạ Hoàng mới thuận lợi vượt qua.
"Ông thử vận khí đi!"
Lão giả sau khi được phục hồi đan điền, sức mạnh cũng tăng lên, cả người tinh thần sảng khoái hơn bao giờ hết.
Ông kích động nhảy cẫng lên, không ngừng cảm ơn Bạch Dạ.
"Hiện tại tiểu tử ngươi tính đi đâu!"
"Ta sẽ đi Lục Tinh học viện một chuyến!"
"Lục Tinh học viện?" lão giả bất ngờ hỏi "Với thực lực của ngươi có thể trở thành cường giả một phương, hà cớ gì lại phải tới học viện?"
Lão giả không hề biết tu vi thật của Bạch Dạ vì đã được Vệ Thiên Sát ẩn đi, nhưng hơi thở vẫn toát ra nguy hiểm và thực lực không phải dạng vừa nên ông đoán có thể là Linh Sư đỉnh hoặc Linh Vương.
"Ta cũng chẳng muốn, chẳng qua có việc nên phải tới thôi!"
Lão giả cười haha, sau đó từ trong người lấy ra một vẩy gì đó nhét vào tay Bạch Dạ, mỉm cười thân thiện nói "Đó là ngọc bội của ta, nếu như có gặp chuyện gì ở học viện, cứ đưa cho họ miếng ngọc bội này.
Đó coi như báo đáp ân tình của ngươi!" sau đó phi thân lên chuôi kiếm rời đi.
Bạch Dạ nhìn miếng ngọc bội một lúc, không để tâm nhiều liền cất nó vào trong người.
Đi khoảng nửa ngày đường sau, cuối cùng cũng tới được Lục Tinh học viện.
Nhưng không phải là tới tận cửa học viện, mà là tới Cửu Phục quốc.
Lần đầu tiên nàng đặt chân đến nơi này nên có chút lạ lẫm, khắp nơi phồn hoa náo nhiệt, buôn bán tấp nập.
Khác với Huyền Lam quốc nhỏ bé, Cửu Phục quốc lớn hơn rất nhiều, đi đâu cũng có thể tùy tiện gặp một cái Linh Giả trung cấp.
Mới đi được vài bước, Bạch Dạ đã cảm nhận được có người theo sau, nhịn không được liền lên tiếng "Không cần trốn như vậy, ra đi!"
Quả nhiên ở gần đó, lấp ló một cái bóng người của Hắc Nhất hiện ra, cười hì hì nói "Tiểu thư quả thật nhanh nhạy!" vì trốn trong bụi cây nên trên người dính đầy lá, hắn gỡ vài cái xuống hành lễ "Thuộc hạ Hắc Nhất, bái kiến Đại tiểu thư!"
"Ngươi là người của Thiên Sát?"
Thiên Sát? Hắc Nhất vừa có chút bất đắc dĩ, trước giờ rất hiếm người dám gọi thẳng tên của chủ nhân như vậy.
Quả nhiên Đại tiểu thư là đặc biệt trong lòng chủ nhân.
"Chủ nhân có việc phải đi, nên kêu thuộc hạ bảo hộ cho Đại tiểu thư!"
Vừa nãy đúng thật là Bạch Dạ cũng cảm thấy Vệ Thiên Sát đã rời đi, trước đó vẫn còn lưu luyến ôm nàng lấy một cái.
Nàng biết hắn có thân phận không tầm thường, nàng không hỏi vì không muốn khiến hắn có xử.
Đối với Bạch Dạ, nàng không thích xen vào chuyện của người khác, hắn có chuyện của hắn, nàng có chuyện của nàng, nên hà cớ gì phải làm khó nhau.
"Ngươi kêu gì?"
"Thuộc hạ kêu Hắc Nhất, thưa Đại tiểu thư!"
"Không cần gọi Đại tiểu thư đâu!" Bạch Dạ cuối cùng vẫn là không quen với cách xưng hô này.
Hắc Nhất suy nghĩ một hồi nói "Vậy thuộc hạ kêu người là Chủ mẫu được không?" hắn biết rằng Bạch Dạ là người trong lòng của chủ nhân, mà trước đó cũng chứng kiến Bạch Dạ thân thủ nên càng chắc chắn với nhận định của mình hơn.
Chủ mẫu? Cái danh xưng gì vậy? Ta đâu phải thê tử của chủ nhân nhà ngươi?
Bạch Dạ thấy hắn kêu Chủ mẫu thuận miệng như vậy, không khỏi đau đầu, vẫy vẫy tay "Kêu như trước đi!"
Hắc Nhất có hơi hụt hẫng nhưng đã là lệnh thì hắn đâu dám trái, vẫn là ngoan ngoãn kêu Đại tiểu thư!
Tại một nơi nào đó tửu lầu, Bạch Dạ một mình đi vào lặng lẽ hỏi đồ ăn, may mắn ngân lượng mang theo cũng đủ xài.
Trùng hợp thay, một kì lạ nam nhân cũng đồng dạng tới tửu lầu ăn uống, hắn đứng cạnh nàng, hơi thở linh khí trên người rất đậm khiến Bạch Dạ phán đoán rõ ràng tu vi của hắn.
Nam nhân một thân bộ y phục dài, tóc hơi xanh đen, cùng nước da ngăm, gương mặt có vài phần khí phách.
Hắn từ đằng sau tiến tới chào hỏi nàng, tỏ ý muốn cùng chung bàn ăn.
Mà Bạch Dạ cũng lười quản hắn, tùy tiện cho nam nhân làm gì thì làm.
"Ngươi là người ở nơi khác đến đi?"
Bạch Dạ lặng lẽ gật đầu.
"Ta đoán ngươi cũng tới học viện đúng chứ?"
"Ừm!"
Hắn hơi ngoắc đầu, tỏ vẻ khó hiểu hỏi "Ngươi không thắc mắc vì sao ta biết sao?"
Bạch Dạ liếc mắt nhìn hắn, giống như xem một kẻ ngốc, không thèm trả lời.
Nam nhân thở dài một tiếng, lần đầu tiên hắn nói chuyện với một người mà đối phương lại trương khuôn mặt lạnh lùng ra như vậy.
Còn chưa nói được nhiều lời, ở bên ngoài tửu lầu dường như xảy ra một vụ ẩu đả lớn khiến hai người không khỏi tò mò mà ngó ra xem..