Cơ thể này của nàng đã từng chịu vô số trận đòn roi từ Bạch Tố Tố, Liễu di nương cùng đám hạ nhân trong phủ cộng thêm việc bị hạ độc nên hiện giờ vô cùng suy yếu.
Nếu không phải vốn đã quen với khổ sở chắc nàng đã không thể chịu được.
Bạch Dạ liếc mắt về phía Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đang chơi đùa “Các ngươi có vẻ rất rảnh nhỉ?”
chỉ mao run lên, hiểu ý liền lập tức lấy lòng “Chủ nhân yên tâm, bọn ta sẽ đi lấy [Kim ngân] về ngay lập tức”, nói xong liền chạy thẳng vào rừng.
“Chủ nhân!” Dạ Hoàng nhẹ nhàng gọi “Hiện giờ ta vô cùng suy yếu, ta cần phải vào Không gian Linh thú để dưỡng thể”.
“Không gian Linh thú? Là nơi Tiểu Hắc và Tiểu Bạch được sinh ra sao?” Bạch Dạ hỏi.
Dạ Hoàng gật đầu đáp “Đó là viễn cổ thần tháp, báu vật đã mất tích hàng ngàn năm, nó đã nhận ngài làm chủ nên ngài có thể tuỳ ý ra vào”.
Bạch Dạ nhắm lại hai mắt, cơ thể nàng đã tiến vào Không gian Linh thú.
“Nơi đây là nơi chứa đựng các Linh thú thuộc quyền sở hữu của chủ nhân, ngoài ra chúng còn dùng để các Linh thú chữa thương.
Không gian Linh thú sẽ mở rộng dần theo linh lực của ngài”.
Bạch Dạ trầm mặc, rốt cuộc thân thể này xuất thân từ đâu mà lại có nhiều bảo bối đến như vậy?
Nàng hướng tầm nhìn về phía những quả cầu thuỷ tinh.
“Những thứ này dùng để làm gì?”
“Đó là Thuỷ tinh hệ- chúng dùng để phát hiện hệ của từng người”.
Dạ Hoàng giải thích.
“Hệ?”
“Trên đại lục này được chia ra làm hệ: thuỷ, thổ, hoả, mộc, phong, lôi, băng.
Ngoài hệ ra thì còn có ám hệ và quang hệ nhưng chúng rất ít gặp.
Người có Song hệ cũng không phải ít.
Nếu có cùng lúc hệ [hoả] và [mộc] thì sẽ trở thành Luyện dược sư; có cùng lúc hệ [lôi] và [hoả] sẽ trở thành Phù chú sư; có cùng lúc hệ [hoả], [phong] và [thổ] thì trở thành Thần thú sư.
Chủ nhân muốn thử?”
Bạch Dạ lạnh lùng gật đầu.
“Ngài chỉ gần đưa tay lên trước từng quả cầu này, nếu sáng lên hệ nào tức là ngài thuộc hệ đó.
Ngài thử hệ [hoả] đầu tiên đi”.
Nàng tiến lên phía trước, đưa tay đặt lên quả cầu thuỷ tinh.
Quả cầu phát ra ánh sáng chói mắt.
Dạ Hoàng mỉm cười “Chủ nhân! Ngài thuộc hệ [hoả]”.
Nàng không nói gì, đưa tay qua những quả tiếp theo nhưng chúng lại không có phản ứng gì.
Vậy là nàng chỉ thuộc hệ [hoả] thôi sao?
Nhưng sao nàng lại có cảm giác nó không đơn giản như vậy nhỉ?
Nàng quay đầu về phía gần cánh cửa, ở đó cũng có quả cầu.
Nàng nhẹ nhàng đặt tay lên trên.
Bất ngờ cả quả đều sáng vụt.
Nàng nghi hoặc nhìn về Dạ Hoàng.
Lúc này Dạ Hoàng chỉ thở dài, có lẽ số phận đã định sẵn rồi.
Dạ Hoàng giải đáp “đó là quả cầu hệ [ám] và hệ [quang], ngài có được hệ mạnh nhất và hệ [hoả].
Nhưng việc chủ nhân có được hệ đó phải giữ bí mật hoàn toàn, nếu không sẽ đem lại phiền phức lớn”.
Bạch Dạ theo bản năng gật đầu, mặt vô biểu cảm nhìn Dạ Hoàng.
Nàng đi ra ngoài, lúc này Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch về tới, đưa cho nàng [Kim ngân].
Thực lực lúc này là quan trọng nhất, việc giải độc sẽ tốn khá nhiều thời gian vì dù sao cũng bị từ nhỏ.
“Các ngươi ở đây canh, không cho phép bất kì thứ gì lại gần ta”.
“Đã rõ!" hai con thú ngoan ngoãn nghe theo, hơi thở Ma thú tỏa ra khiến những Linh thú khác không dám lại gần nửa bước.
Dạ Hoàng buồn bực, ngài ấy vẫn giống như trước, sát phạt, quyết đoán, chỉ là tâm ngài ấy trở nên...lạnh hơn mà thôi.
Đáng lí ra, ta nên mừng mới đúng chứ?
Không được nghĩ linh tinh, chủ nhân vừa mới tỉnh lại không lâu, có những chuyện vẫn nên giấu kín.
Ta chỉ cần ở bên cạnh ngài mọi lúc mọi nơi là được.
Hoàng nhi sẽ luôn ủng hộ ngài, sẽ luôn đứng bên cạnh ngài và sẽ không để cho bất kì ai gây bất lợi cho ngài, kể cả người đó.
___ngoài lề___
Ngoại truyện: tiểu đậu đinh
Ngày tết hoa đăng (trung thu), nhà nhà cùng nhau ra đường xem lễ hội, tiếng nói cười nô nức của trẻ con khiến Tiểu đậu đinh ghen tị không thôi.
Đứa trẻ mặt mày ủ rũ, xám xịt, lại có chút tức giận, nó cũng muốn giống như các bạn đi xem lễ hội, nhưng cả phụ thân lẫn mẫu thân đều bận công việc.
Ngày nào cũng đem nó phó thác cho Vấn Thiên thúc thúc.
Bận gì chứ? Toàn bỏ Tiểu đậu đinh ở nhà để hai người đi chơi riêng với nhau thì có.
Phụ thân lúc nào cũng bám chặt lấy mẫu thân thôi, Tiểu đậu đinh của muốn.
"Tiểu đậu đinh!" hình như có giọng nói ai đó gọi tên nó thì phải.
Ngoái cổ cao lên, Tiểu đậu đinh vui vẻ hớn hở chạy ào tới, quên luôn chuyện mang giày.
"Ngoại tổ mẫu! Ngoại tổ phụ!"
Hai người một nam một nữ nhìn thấy Tiểu đậu đinh chạy đến, giang tay ra đón lấy thiên thần bé nhỏ vào lòng.
Cung Thanh Vũ ôm lấy cháu gái nhỏ, càng nhìn càng yêu chiều hỏi "Phụ mẫu cháu lại đi nữa rồi à? Cháu có buồn không?"
Tiểu đậu đinh ngọt ngào kêu lên "Tiểu đậu đinh ra dáng người lớn rồi nên không buồn."
Vạn Tức nhéo má cháu gái, sau đó cười đề nghị "Vậy chúng ta đi xem lễ hội đi, không quan tâm tới phụ mẫu cháu nữa."
Tiểu đậu đinh vui vẻ gật đầu, người lớn nhỏ dắt tay nhau phi thân lên trên trời cao, đúng lúc đó hoa đăng được thả lên.
Cảnh tượng vừa ấm áp lại vui vẻ!.