Ăn no nê xong, con nằm lăn ra ngủ.
Bạch Dạ trầm ngâm, thấy vậy Dạ Hoàng hỏi “Chủ nhân, người có tâm sự sao?”
Đợi một lúc vẫn không thấy Bạch Dạ hồi đáp lại, Dạ Hoàng vẫn tiếp lời “Chủ nhân?”
“Ta chỉ là nhớ lại một vài chuyện trước đây thôi.” “Hoàng nhi! Nói cho ta biết thêm về thế giới này đi.” Bạch Dạ nói.
Dạ Hoàng mỉm cười kể “Huyền Thanh đại lục trước đây không phải là một nơi phồn hoa như hiện giờ, nó chỉ là một hòn đảo có các bộ tộc ít người sinh sống và cũng không biết tu luyện là gì cả.
Mặc dù ta không tiếp xúc nhiều nhưng ta biết bộ tộc nơi đây vô cùng thân thiện và hiền hoà.”
“Vậy tại sao…?” Bạch Dạ nghi vấn.
“Đó là phải kể tới chuyện của hơn năm trước, lúc những người ở đại lục cao hơn không hề biết tới sự tồn tại của nơi này, một số người đã biết được linh khí đại lục này vô cùng nồng đậm nên đã có âm mưu chiếm nó làm của riêng.
Nhưng nếu như vậy sẽ làm mất cân bằng thế giới nên các vị thần đã phong ấn linh khí nơi này lại.
Các bộ tộc hầu như đều biến mất, thay vào đó là những dân ở đại lục kia di cư tới.
Từ lần đó, ta cũng ngủ say hàng ngàn năm, chỉ chờ cho tới khi chủ nhân xuất hiện đem ta đánh thức.” Dạ Hoàng nhìn về phía Bạch Dạ, nở một nụ cười chân thành.
“Mặc dù ta đã ngủ say lâu như vậy nhưng những thứ ở ngoài kia ta đều biết.
Huyền Thanh đại lục có tổng cộng là quốc gia, trong đó đứng đầu là Thanh Đằng quốc, và sau đó là Bạch Nguyệt quốc, Đông Phương quốc, Cửu Phục quốc, Huyền Lam quốc.
Thân thể này của chủ nhân là tướng quân Đại tiểu thư Bạch Như Nguyệt của Huyền Lam quốc.”
Bạch Dạ suy nghĩ, thân thể này từ trước tới giờ đều phải chịu những tổn thương do Bạch gia mang lại, chỉ cần cứu được Ly nhi ra ngoài thì không cần bận tâm đến điều gì nữa.
Nhưng với tình thế cấp bách bây giờ cứ phải ổn định tình trạng cơ thể trước đã.
Bạch Dạ nhắm mắt lại, dù ngủ nhưng vẫn không ngừng cảnh giác.
Mấy ngày sau, thân thể của Bạch Dạ đã có chuyển biến rất tốt, trừ việc quá tiểu ra thì cả võ công lẫn tu luyện khí đều vô cùng tốt.
Khu rừng này cũng có lợi cho nàng rèn luyện thân thể.
Bạch Dạ không hổ danh là thiên tài, mới có mấy ngày mà đã đạt tới Linh giả trung cấp, so với Bạch Tố Tố được coi là “thiếu nữ thiên tài” kia năm đạt đến Linh giả đỉnh thì phải gọi là khác nhau một trời một vực.
Với tiến trình thế này, nàng có thể tới cứu Ly nhi được rồi.
Trong đêm tối mờ mịt, tại phủ tướng quân, một bóng đen chợt lướt qua dừng chân tại một sân viện nhỏ.
Nơi đây chẳng khác nào một sân viện bỏ hoang, tất cả mọi thứ đều mục nát thấy rõ.
Thu Ly đang ngồi trong một góc, ôm chặt mình rơi lệ.
Tiểu thư đã bị di nương đem tới Tàng Vân Sơn, sống chết không rõ.
Nàng muốn đi cùng với tiểu thư.
Trong phủ tướng quân chỉ có tiểu thư là đối tốt nhất với nàng, bây giờ người đã không còn, Ly nhi biết nương tựa vào ai.
Bỗng nàng ta nhận ra có một người đang lẻn vào cửa sổ, Thu Ly dần bước tới và thấy người đó choàng áo đen kín mít, không rõ mặt.
Nàng định hét lên nhưng người đó lại chặn miệng nàng lại.
“Ly nhi! Là ta!”
Thu Ly sững người khi thấy Bạch Dạ bỏ chiếc mũ ra.
Nước mắt nàng rơi xuống rồi vội ôm chặt lấy Bạch Dạ, miệng không ngừng kêu “Tiểu thư, người về rồi, Ly nhi còn tưởng không thể gặp lại tiểu thư nữa”.
Tâm Bạch Dạ cũng trở nên nhu hoà “Ta xin lỗi, ta sẽ không để lại em một mình nữa.” Thu Ly ngừng khóc nói “Thật sao? Người cũng thật quá đáng, Ly nhi nói rồi, cho dù tiểu thư như thế nào em cũng sẽ ở bên cạnh tiểu thư, em sẽ mãi bảo vệ người mà.”
“Ta tới là để mang em đi.” Bạch Dạ nhìn Thu Ly nói.
“Thật vậy sao tiểu thư?”
“Phải!”
“Chỉ cần có tiểu thư thì Ly nhi đi đâu cũng được.” Thu Ly dịu dàng nói..