Hơi nước rất nhanh che phủ toàn bộ tấm gương, chỉ ngắn ngủi mấy giây đã đủ khiến cho Đường Thiếu Không tóc gáy dựng đứng.
Có cái gì đó ở sau lưng, ở sau lưng nhìn cậu….
Không được quay đầu….
Trong không khí tràn ngập một mùi hương kỳ quái, đây không phải là mùi sữa tắm hay dầu gội đầu mà Đường Thiếu Không dùng, mùi hương này giống mùi của thức ăn.
Cùng lúc đó, một làn gió mát nhẹ nhàng thổi tới sau cổ cậu, Đường Thiếu Không mới biết cơn gió thổi lúc cậu tắm không phải là ảo giác, hơi thở của vật kia kề sát sau lưng cậu…
Biết rõ phía sau có gì đó, nhưng lại không thể quay đầu, cảm giác, mùi vị, nỗi sợ không tên khiến trị số tinh thần của Đường Thiếu Không cấp tốc giảm xuống.
Tí tách.
Một giọt nước rơi vào trên gương.
Tí tách.
Lại một giọt nước rơi vào.
Tình huống khi nãy lặp lại lần nữa, giọt nước lại dọc theo mặt kính trượt xuống, lại tạo ra một vệt cắt chảy dài.
Sợ hãi làm Đường Thiếu Không không dám nhắm mắt, chỉ có thể gắt gao nhìn chằm chằm tấm gương trước mắt.
Vậy mà lần này, không còn trông thấy con mắt màu đỏ trong gương, không thấy gì nữa, chỉ có mỗi cậu.
Đường Thiếu Không sợ hãi xen lẫn nghi hoặc, cậu chần chờ tiến lên một bước, run tay lau chùi tấm gương.
Cậu lau tới nửa mặt tấm gương, trong gương vẫn chỉ phản chiếu lại có một mình cậu.
Thứ đó đâu mất rồi? Cậu nhìn xung quanh, không hề phát hiện thứ gì, nhưng mùi hương thì vẫn còn đó.
Mặc dù trái tim vẫn đập liên hồi, nhưng Đường Thiếu Không đã thả lỏng được một chút.
Trên tay cậu vẫn nắm chặt khăn tắm, quay người đem khăn tắm treo lên.
Trong lúc xoay người, trong đầu của cậu chợt hiện lên ba chữ kia:
Đừng
Quay
Đầu
Nhưng đã không kịp nữa, cậu không chỉ quay đầu, mà còn xoay luôn cả người.
Có một “Người” Đứng sau lưng cậu, “Người” này toàn thân cháy đen, bên trong làn da cháy đen có chỗ bị tróc thịt ra, lộ ra khối thịt đỏ sậm.
Cặp mắt máu đỏ kia không có mí mắt, không có bất kỳ cảm xúc nào, cứ như thế thẳng tắp nhìn chằm chằm Đường Thiếu Không….
Hai bên đứng rất gần nhau, Đường Thiếu Không thậm chí còn ngửi được mùi vị cháy khét, bấy giờ Đường Thiếu Không mới biết đây là mùi gì….là mùi thịt người chín mọng.
Lý trí cuối cùng của Đường Thiếu Không rốt cuộc tan vỡ, bản năng cầu sinh khiến cậu lập tức chạy ra khỏi phòng tắm, mà cậu bị dọa đến run chân, gần như là lộn nhào chạy ra phòng tắm, không dám quay đầu nữa.
Bên ngoài phòng tắm, Tống Phi Vũ ngồi xổm ngay cửa chơi điện thoại.
Đường Thiếu Không tông cửa xông ra thấy hắn, vô thức chạy nhào vào trong lòng hắn.
Tống Phi Vũ trở tay không kịp bị Đường Thiếu Không chỉ quấn một cái khăn tắm nhào tới, sửng sốt một chút rồi nhanh chóng ôm lấy Đường Thiếu Không, nhìn thoáng vào trong phòng tắm.
Trong phòng tắm không có gì cả.
Tống Phi Vũ vỗ vỗ lưng Đường Thiếu Không, dỗ dành nói: “Không có việc gì, không có việc gì, đều là giả thôi, đừng sợ, có anh đây.”
Đường Thiếu Không không dám quay đầu, tựa vào ngực Tống Phi Vũ, toàn thân phát run như con vật nhỏ hoảng sợ, nếu mà cậu có đuôi, thì chắc đã cụp hết vào người.
Tống Phi Vũ nghĩ thầm em mà cứ như vậy anh sẽ cứng mất…Ơ, không cứng sao? Xem ra trò chơi này vẫn rất có chừng mực, nếu không chốc nữa sẽ bị hắn chơi thành trò + không chừng.
Hai người cứ duy trì tư thế như này gần một phút, Tống Phi Vũ thấy Đường Thiếu Không ngay cả hơi sức giận dỗi cũng không còn, hiếm thấy mà không trào phúng Đường Thiếu Không nữa, trực tiếp ôm ngang Đường Thiếu Không lên, đi đến trên giường.
Lúc Tống Phi Vũ thả ra, tay của Đường Thiếu Không còn níu, một bộ vẫn muốn ôm.
Khiến Tống Phi Vũ nhịn không được lại ôm cậu một chút.
Tống Phi Vũ nhét Đường Thiếu Không vào chăn bông, còn lấy chăn bao bọc chặt chẽ cậu, giấu Oa Oa nhà hắn trong ổ chăn nhỏ.
Đường Thiếu Không thất thần nhu thuận mặc người chi phối, thấy Tống Phi Vũ có ý muốn hôn cậu.
Nhưng hắn biết nếu hắn thật sự hôn, Đường Thiếu Không nhất định sẽ lập tức cào vào mặt hắn ngay.
“Tóc còn ướt này.” Tống Phi Vũ xoa nhẹ đầu Đường Thiếu Không, “Để anh đi lấy máy sấy, chờ anh.”
Vẻ mặt Đường Thiếu Không có chút đáng thương, khóe mắt có chút hồng hồng, dường như không muốn hắn đi, nhưng Tống Phi Vũ biết Đường Thiếu Không thể chất hư nhược, sợ cậu chơi cái trò kinh dị này đến sinh bệnh, nên nhanh đi lấy máy sấy cho cậu.
Khi đi vào phòng tắm, Tống Phi Vũ vội vàng kiểm tra một lượt, ngoại trừ dấu tay máu trên màn tắm thì không phát hiện cái gì bất thường nữa.
Trong lòng Tống Phi Vũ thầm mắng, chỉ biết hù dọa người nhát gan thôi, sao không bày trò trước mặt hắn đi, chỉ cần một giây thôi là tao có thể đánh ngã mười tám đời tổ tông lũ quỷ tụi bay rồi.
Tống Phi Vũ đem quần áo ném cho Đường Thiếu Không, Đường Thiếu Không quấn trong chăn uốn qua uốn lại mặc quần áo vào.
Được chăn bông bảo hộ, còn có Tống Phi Vũ ngồi ở bên cạnh, Đường Thiếu Không cảm thấy khá hơn một chút, đến khi sấy tóc xong, cậu đã không sao nữa, chỉ là vừa nghĩ tới hình ảnh kia liền không dễ chịu.
Cậu yên lặng nhìn Tống Phi Vũ một chút, Tống Phi Vũ đang nhìn chằm chằm vào cậu thấy cậu nhìn qua thì nở nụ cười.
Đường Thiếu Không trong lòng hơi động, do dự một lát, cuối cùng vẫn dời mắt đi.
Tống Phi Vũ cười một tiếng, đứng dậy lấy quần áo, đi tắm rửa.
Phòng tắm vang lên tiếng nước, trong phòng chỉ còn một mình Đường Thiếu Không.
Đường Thiếu Không nghĩ thầm, chơi mình nhiều lần như vậy, trò chơi này cũng nên bỏ qua cho mình đi chứ? Không thì sớm muộn gì cậu cũng bị dọa đến phát bệnh luôn mất.
Đường Thiếu Không nằm ở trong chăn, một lát thì nằm thẳng, một lát thì nằm nghiêng, một lát thì xoay người…xoay người được một nữa thì nhớ đến câu “Đừng quay đầu”, lại không kịp rồi, cậu xoay mất tiêu rồi.
May mà lúc này không thấy thứ quỷ gì nằm ở bên cạnh cậu, cậu nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục ở trên giường lật qua lật lại.
Ngay bây giờ, chuông điện thoại đột ngột vang lên, hù Đường Thiếu Không giật mình.
“Để đó anh nghe cho.” Tiếng nước trong phòng tắm ngừng chảy, mơ hồ truyền đến tiếng nói của Tống Phi Vũ.
Ngay cả điện thoại cũng phải để Tống Phi Vũ nhận, thực sự quá nhát gan rồi, thêm tiếng chuông kia quá mức chói tai, khiến Đường Thiếu Không không kiên nhẫn, cậu dứt khoát lấy điện thoại nhận cuộc gọi.
“...”
Sau đó, đầu bên kia điện thoại không có âm thanh nào.
Trong lòng Đường Thiếu Không run lên, nghĩ thầm thôi ngay đi, đến điện thoại cũng muốn đày đọa mình…
“Đàn anh phải không?”
Bỗng nhiên thanh âm Ngụy Đa vang lên, thần kinh lúc đầu kéo căng của Đường Thiếu Không nháy mắt buông lỏng, mắng: “Không lo ngủ gọi điện làm gì?”
“Tâm sự a, em ngủ không được.”
Cửa phòng tắm mở ra, Tống Phi Vũ chùm khăn tắm trên đầu, ánh mắt dò hỏi Đường Thiếu Không ai vậy.
Đường Thiếu Không đem ánh mắt từ cơ bụng Tống Phi Vũ dời đi, “Cho em một phút nói nhanh lên, anh muốn ngủ.”
Tống Phi Vũ nhìn bộ dạng dữ dằn của cậu, biết chắc là Ngụy Đa, thì quay lại phòng tắm.
“Anh, phòng anh có thứ gì kinh khủng không?”
“Phòng em có sao?”
“Có! Phòng bọn em có nhiều gián với côn trùng lắm!”
“...”
Đường Thiếu Không không nói gì, nghĩ thầm bên anh là thấy quỷ luôn đó đa, con gián côn trùng tính là gì.
Ngụy Đa bên kia phàn nàn kể côn trùng có bao nhiêu chân, con gián bò qua mu bàn chân có bao nhiêu lông, Đường Thiếu Không nghe không nổi nữa, nói ra: “Vậy em nhớ kỹ ban đêm lúc ngủ đừng há miệng, coi chừng bọn chúng bò vào mồm em đó.”
“...”
“Cơ mà ngậm miệng cũng vô dụng, bọn nó có thể chui vào lỗ tai, chui tận tới óc của em luôn không chừng.”
“...”
“Ngày mai nếu cảm thấy lỗ tai ngứa, tuyệt đối đừng ngoáy loạn, nếu không con gián sẽ chết trong lỗ tai em.” Đường Thiếu Không bình tĩnh nói xong, “Được rồi, anh đi ngủ đây.”
Đường Thiếu Không nói xong treo máy, để Ngụy Đa vẻ mặt kinh ngạc cầm microphone, đầy trong đầu đều là hình ảnh con gián chết trong lỗ tai mình.
()
Mặc dù bị cuộc gọi của Ngụy Đa quấy nhiễu, nhưng lại khiến Đường Thiếu Không buông lỏng đôi chút.
Cậu núp ở trong chăn, cầm sổ tay coi nhiệm vụ ngày mai.
Ngày mai buổi sáng vẫn tiếp tục mua sắm, buổi chiều thì xem phim.
Trong đầu cậu nghĩ thừa dịp ban ngày đem người giả thí nghiệm thử xem, để coi có cách đối phó với người giả hay không.
Nếu như có thể, tốt nhất là thu thập huy hiệu kỷ niệm thêm một chút, huy hiệu đó chắc có công dụng nào đó….
Chuông điện thoại lại vang lên lần nữa, Đường Thiếu Không không chút suy nghĩ tiếp ngay, tức giận nói: “Còn chưa ngủ? Gọi gì nữa đây?”
Đầu bên kia điện thoại không trả lời.
“Sao thế? Nói chuyện đi chứ, không nói thì anh cúp đấy.”
Đầu bên kia vẫn không đáp lại, đang lúc Đường Thiếu Không chuẩn bị cúp điện thoại, đột nhiên truyền đến một loạt âm thanh lộn xộn, bên trong tiếng ồn còn xen lẫn vài tiếng hưng phấn tiếng thở.
“Hà, a...”
Là thanh âm của người giả.
Âm thanh ồn ào chói tai vọng ra, xen lẫn tiếng nói vỡ vụn, những tiếng nói kia có nam có nữ, có già có trẻ, thậm chí còn tiếng khóc của trẻ em, trong mớ âm thanh hỗn loạn đó, Đường Thiếu Không nghe được một câu ──
“Ta luôn luôn nhìn ngươi.”
Đường Thiếu Không chấn động kịch liệt, điện thoại tuột ra.
Cậu hoảng hốt nhìn xung quanh, bốn phía vẫn là bài trí đơn sơ cũ nát, không có bất kỳ người nào.
Đường Thiếu Không cầm điện thoại lên, ném thẳng qua một bên.
Thứ đó trốn ở đâu?
Đường Thiếu Không bất an đứng dậy, mở tủ quần áo ra xem, tủ quần áo trống không.
Đáy bàn, dưới đáy bàn cũng trống không.
Không gian trong phòng không có bao nhiêu, chỉ trong vòng vài phát là kiểm tra xong hết.
Đường Thiếu Không không phát hiện cái gì cả, trong lòng vẫn căng như dây đàn, đổ mồ hôi lạnh.
Lúc nãy vào phòng Tống Phi Vũ có mở cửa sổ ra, hiện tại cửa sổ chưa đóng lại, gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, thổi đến Đường Thiếu Không càng ngày càng lạnh.
Đường Thiếu Không đi đến bên cửa sổ, tiện tay đóng cửa sổ lại.
Trước khi đóng, cậu cố lấy dũng khí quan sát bên ngoài cửa sổ, thấy ngoài cửa sổ không cái gì, chỉ có một màn đêm tối tăm, bất giác nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng cậu không ngờ tới sau khi đóng cửa sổ, lúc quay người trở lại trong ở chăn, trên ban công ngoài cửa sổ có một người giả đang yên tĩnh đứng đó..