Chuyện kể rằng Thu Chí Thủy rời khỏi Kỳ huyện, theo hướng Tây mà đi, đến Trữ Hóa huyện. Trữ Hóa huyện hình dạng như Phượng Hoàng, liền xưng là Phượng Hoàng Thành, Bắc lấy Trường Thành làm biên, Tây Bắc lấy dãy Hoàng Hoa làm giới, Tây Nam dựa lên núi Hà Diệp Bình, Đông Nam lấy núi Vân Trung cùng Hãn châu phân giới, Đông bộ cùng bình nguyên tương thông, sông Phần – con sông lớn nhất chảy qua chính là dòng sông chủ yếu của biên giới đó. Trữ Hóa huyện từ xưa đến nay chính là binh gia trọng địa(), vừa thuộc về biên quan phía Bắc, cùng Bắc Địch()qua lại mật thiết, hết sức phồn hoa náo nhiệt.
() vùng đất quan trọng của nhà quân sự
() dân tộc thiểu số phương Bắc
Thu Chí Thủy mới vừa vào thành, liền thấy ven đường rất náo nhiệt, người người vòng vòng bao quanh, trong vòng hình như có người đang tranh cãi, hắn sinh vài phần tò mò, mới định đến trước tham dò xem có chuyện gì, liền thấy một nam tử cao lớn dương dương đắc ý từ trong đám người đi ra ngoài, sau khi nam tử kia đi đám người liền giải tán, Thu Chí Thủy liền thấy một đạo sĩ trẻ tuổi hung hữu thành trúc() đang cười. Vị đạo sĩ kia khoảng chừng hai mươi, thân cao gầy yếu, ngọc nhuận băng thanh, cũng có mấy phần tiên khí… Còn trẻ tuổi đã có được đạo hạnh này, hiển nhiên là thiên phú, chỉ tiếc là…
() trong lòng đã có dự tính trước
Thu Chí Thủy tiến lên cười nói: “Đạo hữu, hạnh ngộ! Không biết xưng hô thế nào.”
Đạo sĩ kia thấy Thu Chí Thủy, khách khí đứng dậy, đáp lễ nói: “Hạnh ngộ hạnh ngộ, tại hạ Quân Ngọc Hàm, không biết có điều gì chỉ giáo?”
“Ha ha, tạ đạo hữu quan tâm.” Quân Ngọc Hàm cười khẽ, trên mặt nhưng không che được đắc ý, “Ta bất quá chỉ là đánh cuộc cùng người đó thôi.”
“Đánh cuộc?” Thu Chí Thủy không hiểu hỏi.
“Ha ha, ta với y đánh cuộc buổi trưa ngày mai canh ba tất() hạ mưa tam xích tam thốn tam điểm(), một chút cũng không hơn một chút cũng không kém.” Quân Ngọc Hàm cũng thật không dấu diếm Thu Chí Thủy, xem ra đối với chuyện lần này là khoái tâm mãn ý, lại nghe thấy Thu Chí Thủy lâm vào cả kinh, khuyên nhủ: “Đây là chuyện của Thiên Thượng, chúng ta cũng chỉ là phàm nhân, sao có thể dòm ngó?”
() tất: nhất định, chắc chắn
() (ba thước ba tấc ba hạt) xích: thước (đơn vị đo chiều dài, bằng /m); thốn: tấc (đơn vị đo chiều dài, phân= tấc, tấc= thước); điểm: giọt, hạt
Quân Ngọc Hàm nghe thấy Thu Chí Thủy nói như vậy, thấy Thu Chí Thủy tựa hồ không lớn hơn mình lắm, nghĩ là đạo hạnh còn thấp, tất nhiên không biết được Thiên Cơ, trong lòng càng đắc ý hơn, cười nói: “Không sao cả.”
Lại nghe thấy Thu Chí Thủy nặng nề thở dài nói: “Các ngươi chọc phải đại họa rồi.” xoay người liền rời đi. Quân Ngọc Hàm cũng không để trong lòng, nghĩ thầm Thu Chí Thủy này đạo hạnh nông cạn nào có thể tham dò được huyền bí trong đó, trong lòng hắn đắc chí, nghĩ dến ngày mai nam tử kia sẽ nên có vẻ mặt gì, liền thoải mái nở nụ cười, tạm thu sạp rời đi.
Canh ba buổi trưa hôm sau, quả thật trời mưa, Quân Ngọc Hàm cố ý ngừng kinh doanh ở nhà, tính toán số lượng nước mưa, trời mưa không ngừng từng chút từng chút kéo dài, ước chừng hai canh giờ hạ được tam xích tam thốn tam điểm, trong lòng hắn cười một tiếng, nghĩ đến bản thân đã thắng nam tử kia, nhưng mưa này lại dám rơi nhiều hơn một hồi, thế nhưng nhiều hơn một giọt, đến tam xích tam thốn tứ điểm mới ngừng. Hắn thực là ngạc nhiên, sao lại có thể như vậy! Nhớ lại lời nói của Thu Chí Thủy, trong lòng hoảng sợ, nam tử kia sao lại hồ đồ như vậy! Thật là chọc phải đại họa rồi!
Ba ngày, Quân Ngọc Hàm sáng sớm đã đi trên đường, lo lắng đợi chờ, không bao lâu thì thấy nam tử cao lớn kia đến, nam tử kia người còn chưa tới đã nghe thấy tiếng, cười to nói: “Ha ha ha, Hoàng Mao Tiểu Nhi() ngươi thua rồi!”
() thằng nhóc lông vàng
Nói xong, liền muốn đập phá sạp hàng của Quân Ngọc Hàm, lại thấy Quân Ngọc Hàm một mặt thâm trầm, cả giận nói: “Ngươi con rồng ngu ngốc này, đã chết đến nơi rồi, mệt ngươi còn cười được!”
Nam tử kia cả kinh, kinh ngạc nhìn về phía Quân Ngọc Hàm, hỏi: “Cái gì?!”
() đài chém rồng
Chỉ tự trách bản thân cần gì cùng y đánh cuộc như vậy, hắn cũng không lường trước được Phần Hà Long Vương này chỉ vì thắng mình, không để ý đến Thiên Quy, tự tác chủ trương hạ nhiều hơn một giọt. Hắn mặc dù cuồng ngạo, lại không muốn đoạt tính mạng của y, nếu không phải hắn ban đầu chỉ điểm cho ngư dân giết hại Thủy Tộc của y, y cũng sẽ không tìm đến hắn, thực là lỗi của mình! Giờ đây nhưng cũng không biết làm sao cho phải!
Thì ra nam tử cao lớn kia chính là Phần Hà Long Vương – Ngao Triệu. Những ngày gần đây Thủy Tộc sông Phần của y bị nhân loại giết hại số lớn, trong lòng tức giận, liền đến bờ sông tìm hiểu nguyên nhân, chỉ nghe mấy ngư dân nói đến Quân Ngọc Hàm, biết là hắn quấy phá, ngày hôm trước đặc biệt tìm đến hắn trang luận, muốn đập phá gian hàng của hắn, liền cùng hắn đánh cuộc. Y vốn tưởng rằng việc hạ mưa này chính là Thiên Cơ, hạ bao nhiêu lượng mưa, chính Long Vương như y cũng không biết, chỉ có thể đợi đến khi Thiên Đế chỉ lệnh. Hôm qua trong lòng đắc ý đang muốn đến đập quán, lại không ngờ rằng nhận thánh chỉ muốn y hạ mưa tam xích tam thốn tam điểm, không hề sai khác gì với Quân Ngọc Hàm, trong lòng kinh hãi, liền cùng Quy Thừa Tướng thương lượng, không phải lượng mưa này thì là phạm Thiên Điều, xuống lượng mưa này lại là thua Quân Ngọc Hàm, y thật khó để nuốt xuống cơn tức này.
Quy Thừa Tướng kia nói: “Vương Thượng chính là vũ giả(), chỉ là nhiều hơn một giọt, Thiên Thượng làm sao biết được?”
() người làm mưa
Y ngẫm lại thấy cũng đúng, hôm qua liền âm thầm hạ nhiều hơn một giọt, vốn cho là thần không biết quỷ không hay, trong lòng lại càng đắc ý đến đập sạp hàng của Quân Ngọc Hàm, nhưng không ngờ hắn nói như vậy, thật sự khiến cho y lo sợ tâm kinh nhục khiêu(), không dám coi thường Quân Ngọc Hàm nữa, bối rối nói: “Vậy nhưng phải làm thế nào cho phải, kính xin chân nhân chỉ điểm!”
() tim sợ đến mức nhảy ra khỏi người (sợ hết hồn hết vía)