Nói đến Ứng Long và Xi Vưu tuy đã nhập vào bên trong Long Châu nhưng lại chưa hợp làm nhất thể. Bọn họ vốn là muốn trở thành một phần trong linh hồn của tân sinh nhi, hiện giờ không thể dung hợp thì không thể cùng thai nhi đạt thành một thể, mà đan dược của Thu Chí Thủy chính là để giúp bọn họ dung hợp chung lại với nhau. Mặt khác đan dược này còn xen lẫn vào linh khí của Quân Ngọc Hàm – vốn là tiên gia thánh phẩm, khiến cho thai nhi bên trong Long Châu này tất nhiên không giống bình thường!
Ngao Triệu đặt tay lên bụng, cúi đầu tinh tế đánh giá Quân Ngọc Hàm, đạo sĩ này nhìn kỹ cũng không phải là loại thảo nhân muốn đánh như vậy, cái trán thanh tú, mắt tròn mở to, đôi môi đỏ mọng bé nhỏ càng thêm một chút thơ ngây, e rằng tuổi vẫn còn quá nhỏ, không biết liệu đã qua hai mươi chưa. Nhìn Quân Ngọc Hàm diện mục ửng đỏ, vẻ mặt thở hổn hển liên tục, y nhưng lại trong tim trào ra một dòng kích lưu() cuồn cuộn từ bên trong lồng ngực, cảm giác xa lạ kia khiến cho Ngao Triệu có chút kinh hoàng.
() kích: kích động/kích thích, lưu: dòng nước => kích lưu: dòng thác/tình cảm kích động
Ngao Triệu bất mãn nhìn Quân Ngọc Hàm, bản thân y mới là bị thua thiệt, người này đã chiếm hết tiện nghi rồi còn muốn giả bộ đáng thương, khiến trong lòng y tràn đầy tức giận, hận không thể làm ra một trận cuồng phong thổi hắn đến tận chân trời góc bể cho rồi, đỡ phải thấy phiền lòng, có điều y sợ là còn cần phải dùng hắn thêm ba năm nữa! Thời gian dựng dục của rồng đương nhiên không giống với loài người, long nữ hoài thai cần ba trăm sáu mươi lăm ngày bốn mùa một luân hồi, mà long nam dựng tử cần có thời gian dài hơn, ước chừng là gấp ba lần long nữ. Ba năm dựng dục rồi sinh con, long tử trong bụng nhu cầu đối với linh lực càng lớn, cho nên trăm ngàn năm qua hiếm thấy long nam dựng tử.
Nếu đứa con trong bụng này thật sự có thể cứu tính mạng của bản thân, y cực khổ như vậy cũng là đáng giá, chỉ là không biết hài tử này làm thế nào để cứu một mạng của y đây? Thế nhưng Thu Chí Thủy kia thâm sâu khó dò, lời hắn nói chắc không phải giả…
Quay đầu lại nhìn Quân Ngọc Hàm còn đang ngẩn người, nghĩ đến việc bản thân phải cùng với người này chung đụng ba năm, gợi lên trong lòng y một tư vị khác, phân không rõ rốt cuộc là tư vị gì. Đi chung với hắn hơn một tháng, dĩ vãng cũng chỉ gọi hắn là “đạo sĩ thúi” lại còn không biết tục danh của hắn. Đôi môi hơi cọ xát lại với nhau, một hồi mới mở miệng nói: “Đạo sĩ thúi, ngươi tên là gì?”
Quân Ngọc Hàm đang cảm thấy ủy khuất chợt nghe Ngao Triệu lại chủ động mở miệng với mình, còn hỏi tên của mình, trong lòng chợt cảm thấy mừng rỡ, cuống quýt nói: “Tại hạ Quân Ngọc Hàm, không biết Phần hà Long Vương…” Lúc nãy nghe thấy Phần hà Long Vương bảo hắn gọi y là “Triệu”, lại chưa biết toàn danh của y.
Quân Ngọc Hàm gật đầu đáp lại “Được”, lại như nghĩ đến cái gì, không nhịn được liếc về phía cái bụng của Ngao Triệu, tiểu tâm dực dực hỏi: “Sao lại mau xuống núi như vậy? Hài tử…” Con người mang thai cần qua một chút thời gian mới có thể biết được, chẳng lẽ long tộc không cần như vậy sao?
Lại thấy khuôn mặt của Ngao Triệu đỏ sẫm, xoay người sang chỗ khác, ác thanh ác khí nói: “Ngu ngốc! Ta cũng không phải là con người, có long tử hay không cảm ứng là biết!” Long tộc không giống với tộc của hắn, Long Châu vừa là nơi tụ tập linh lực vừa là quả trứng dựng tử, bình thường thì Long Châu có thể nhả ra ngoài, nhưng một khi có thai, Long Châu không thể cách ly được khỏi thân thể, cho nên nếu mang thai thường sẽ biết ngay được.
Ngao Triệu vừa suy nghĩ một chút, có một số việc sau này suy cho cùng đều cần phải nói cho Quân Ngọc Hàm, hay là thừa dịp lúc này đã mở miệng thì nói ra luôn: “Nơi này linh khí mặc dù tốt nhưng lại quá mức dày đặc, long tử dễ bị áp bách, cần đổi lại chỗ tu luyện.”
Quân Ngọc Hàm mặc dù không rõ ràng lắm, nhưng cũng hiểu được chút ít, kỳ lạ trừng mắt nhìn bụng của Ngao Triệu, khó có thể tưởng tượng rằng nơi đó đã có tử tự() của hắn. Hắn vốn là đứa trẻ bị vứt bỏ được sư phụ thu dưỡng, sau khi mười lăm tuổi liền vân du tứ hải nhờ vào xem bói cho người khác mà sinh sống, chỉ muốn lấy việc tu thân dưỡng tính sớm ngày đắc đạo thăng thiên, chưa từng nghĩ tới chuyện bản thân cũng sẽ có tử tự, càng không lường được sẽ cùng Phần hà Long Vương trước mặt này chung dục hậu đại, mà nay cư nhiên lại có tử tự, hắn chợt trở nên lo được lo mất, trái tim này điên cuồng nhảy lên rớt xuống. Chưa từng trải qua cảm giác cuồng hỉ tưng bừng trong tâm này, hắn vừa tràn đầy ưu sầu lo sợ Ngao Triệu và hài tử có sơ xuất gì, cảm giác này thật sự vĩnh viễn không thể lý giải hết! Trước kia thấy những người lần đầu làm phụ thân luôn có dáng vẻ thấp thỏm này, chỉ cảm thấy họ quá khoa trương, hiện giờ khiến cho hắn tự thể nghiệm, hắn mới biết được phản ứng như vậy một chút cũng không quá đáng. Nếu không phải là biết được Ngao Triệu không cho phép, hắn thật đúng là muốn ôm lấy Ngao Triệu hét to lên rồi!
() con nối dòng
Ngao Triệu ban đầu không rõ, một hồi lâu mới xoay người đi, hất tay của hắn ra liếc xéo hắn nói: “Ngươi đây là rủa ta chắc? Còn không mau xuống núi đi!”
Quân Ngọc Hàm lập tức giống như lĩnh được thánh chỉ, vội vàng đi trước Ngao Triệu, giống như là mở đường, gấp gáp xuống Lôi Công sơn, đem tin tức nói với người Miêu dưới chân núi.
Những người Miêu kia cảm thấy chướng khí đã trừ, ôn dịch đã qua, đang một nơi chôn cất thi thể, tuy có tiếng khóc nhưng cuối cùng tai nan đã qua khỏi thì hỉ nhiều hơn ưu, thấy hai người xuống núi, lập tức bước lên phía trước quỳ lạy, hô to “Ân công”. Ngao Triệu thường thấy triêu bái() cũng không xem là gì, ngược lại Quân Ngọc Hàm có chút không quen được.
() lạy chầu, làm lễ, thờ phụng
Quân Ngọc Hàm cuống quýt đỡ tộc trưởng dẫn đầu người Miêu dậy, hòa khí nói: “Không cần phải đại lễ thế này, đây là chuyện thuộc bổn phận thôi.”