Ngao Triệu đã quên mất bản thân làm thế nào rời khỏi sơn cốc hay từ khi nào đã hóa thành nhân hình mà đến được đường cái người tới người đi này, cơn đau trong bụng đã dịu xuống, nhưng cả cơ thể vẫn còn khi nóng khi lạnh, phảng phất như vừa thả mình vào trong hầm băng rồi ngay lập tức lại bị nhúng vào trong chảo dầu, bị dày vò lặp đi lặp lại, trước mắt lúc xanh lúc đỏ, tất cả cảnh vật đều trở nên hư hư thực thực, quá mức không thật! Y đã không phân rõ được cái gì là thật cái gì là giả nữa rồi, chỉ biết bảo vệ thai nhi trong bụng, hai tay nắm lấy y phục của mình thật chặt.
Mờ mờ mịt mịt đi trên đường cái, y hoang mang không biết đi đâu, thân thể đã mệt mỏi hết sức, nhưng không nguyện nhắm mắt lại, chỉ cần vừa nhắm mắt lại, y sẽ nghĩ đến con người vô tình kia mất! Mà chỉ cần nhớ đến người đó, y tựa như con cá mắc cạn không thể hô hấp, cả phổi đều như bị đè ép lại…
Y phục này của y xảy ra chuyện gì? Ngao Triệu mờ mịt cúi đầu nhìn, chỉ thấy lớp ngoại y trên người mình từ từ trở nên trong suốt, một cơn gió thoảng qua, nhất thời hóa thành tro bụi! “Ngươi! Ngươi vừa mới làm cái gì!”
Phụ nhân kia kinh ngạc không nói nên lời, lúc nãy nàng vừa đổ nước rửa chân không chú ý, liền đổ lên người Ngao Triệu, nào biết ngoại y trông thật hoa lệ này của Ngao Triệu chỉ cần dính nước đã không còn!
“Ngươi vừa làm cái gì!” Ngao Triệu giận dữ nắm phụ nhân lên, sức lực lớn khiến cho cả thân thể phụ nhân đều nâng lên giữa không trung, khiến cho phụ nhân kinh hãi vạn phần, luôn miệng cầu xin tha thứ nói: “Đại gia, thật xin lỗi! Tiểu nữ tử thật sự không phải cố ý! Thật sự không phải cố ý giội nước rửa chân lên người ngài! Ngài bỏ qua cho tiểu nữ đi mà!”
Nước rửa chân… Nước rửa chân…
“Y phục này ngàn vạn lần không được đụng phải vật ô trọc!” Nhớ đến lời nói hôm đó của Thu Chí Thủy, nước rửa chân này nhưng lại coi là vật ô trọc làm phá pháp, y kinh hoàng dữ tợn vứt phụ nhân kia đi. Làm sao đây! Không có ẩn thân y này chỉ sợ thiên binh thiên tướng sẽ nhanh chóng tìm được mình mất. Y chán nản cười to, “Ha ha ha ──” trốn tránh lâu như vậy, ẩn náu khổ cực như thế, cuối cùng vẫn không thoát khỏi được sao?
Vậy mười tháng khổ cực này của y là gì? Là vì cái gì? Chẳng bằng lúc đầu chết cho sạch sẽ, còn hơn hôm nay giống như phụ nhân phải hoài dựng lại còn mất đi trái tim bị ái tình hành hạ này! Hài tử… Hài tử… Không! Y tuyệt đối không thể bị Thiên giới bắt lại! Vô luận như thế nào, y muốn bảo vệ hài tử của mình, ngay cả khi y chết đi, ít nhất cũng phải để cho cốt nhục của mình sống sót. Ánh mắt của Ngao Triệu thoáng chốc trở nên trong suốt, y không thể lưu lại nơi này nữa rồi, lúc này y nên đi đâu… Đi tìm Thu Chí Thủy! Y phải tìm vị đạo sĩ chỉ điểm sai lầm ngày đó, hắn nhất định có thể giúp mình bảo vệ thai nhi trong bụng này!
Y chưa đi được bao xa, đã thấy thiên địa đột ngột u ám, điện thiểm trận trận, lôi minh không ngừng, phong vân đột biến, y nhất thời kinh tâm hãi thân, tình thế này y đã gặp nhiều, trước kia y theo thần tướng trên trời đuổi bắt tội thần hay thu phục yêu nghiệt cũng chính là trận thế này, nhưng y không ngờ rằng động tác của thần tướng này lại nhanh chóng vậy, mau như vậy đã tìm được y. Y hung hãn cắn răng, tạm thời không chú ý đến hắn, dốc sức tăng tốc, nhanh chóng chạy về phía Trữ Hóa huyện.
Chợt một đạo sấm sét bổ ngay trên đường đi của y, liền nghe thấy từ phía sau truyền đến một tiếng gầm giận dữ: “Phần hà Long vương, ngươi phạm phải thiên điều, đã là tội không thể chối bỏ, còn không mau chịu trói!”
Người đang nói chuyện kia y không thể nào quen thuộc hơn nữa, đó là Đông Phương Thiên Vương ── một trong Tứ Đại Thiên Vương, cũng chính là cấp trên trước kia của y, chưa nói đến lúc này y quả bất định chúng(), ngay cả khi một chọi một cũng đã không phải là đối thủ của Đông Phương Thiên Vương rồi. Làm sao đây?! Một tay bất giác che lên bụng mình, trong lòng như có lửa đốt đương nhiên không nói lời nào, bỗng chốc có một người đột nhiên hiện lên trong đầu y, y hung hăng mắng mình một tiếng: Ngao Triệu! Ngươi đừng có ti tiện vậy nữa! Đều đã nước này rồi, lại còn nghĩ đến kẻ phụ lòng kia sao!
() số ít không đánh lại được số đông
Y liều mạng ngăn chặn lại nỗi thấp thỏm lo âu trong lòng, nếu đã bị phát hiện hành tung rồi, y liền biến thân bỗng chốc hóa thành cự long, lẩn vào trong thiên vân, cầu mong thoát được.
Đông Phương Thiên Vương được phái đi bắt Ngao Triệu, vốn là trên trời một ngày nhân gian một năm, hắn định thuận dịp kéo dài thêm chút thời gian cũng không sao cả, ai ngờ Thiên Đế lần này lại hết sức chú ý Ngao Triệu, gây áp lực với hắn muốn hắn nhanh chóng bắt lấy Ngao Triệu, mà hắn chậm chạp không quay về khiến cho Thiên Đình không vừa lòng, trong lòng hắn đã có ác khí. Thật vất vả Thiên Lý Nhãn mới vừa dò được nơi ở của Ngao Triệu, hắn cuống quýt dẫn binh mà đến, nhưng Ngao Triệu vẫn muốn phản kháng, trong lòng hắn càng tức giận, cầm lên cây tỳ bà trong tay chợt vung mạnh, nhất thời sóng âm đâm vào tai quanh quẩn khắp thiên địa, chấn động khiến cho bên dưới vảy rồng màu bạch kim của Ngao Triệu chậm rãi rỉ ra máu đỏ, thoáng chốc cả thân thể nhuộm màu bán hồng.
Cả người tựa như bị thiên châm vạn châm không ngừng xuyên qua rồi ghim lại, loại gặm đau này khiến y suýt nữa rớt xuống. Y kìm lại cắn chặt hàm răng, coi nhẹ một thân đau nhức, thẳng hướng về phía trước mà lao, y nếu cùng Thiên Vương xung đột chính diện tất nhiên không thể thắng được, chỉ có tiến về trước, chỉ có tìm được Thu Chí Thủy mới giữ được hài tử!