Thiên Đế uy nghiêm mặt không chút thay đổi, vốn không giống như đang nói đùa, mà Trừng Ác thần cũng không nghĩ rằng Thiên Đế xưa nay luôn khó gần có thể nói đùa với mình! Trong đầu hắn hiện lên một linh quang, nhớ tới luồng linh lực cực lớn kia của Quân Ngọc Hàm, mặc dù diện mạo của hắn ta và Thiên Đế khách biệt một trời một vực, thế nhưng khí thế của ánh mắt kia lại vô cùng giống Thiên Đế, nếu nói hắn ta là con của Thiên Đế tư thông cùng hạ giới thì dù không là tử tội, nhưng cũng đủ để kéo xuống khỏi vị trí Thiên Đế rồi! Thật sự khó mà tin nổi vị Thiên Đế dùng sự nghiêm khắc để kiềm chế bản thân khiến hắn vạn phần kính ngưỡng này lại tự mình phạm tội!
Nhìn nỗi khiếp sợ và hoài nghi trong đôi mắt của Trừng Ác thần, sự thâm trầm trong đôi mắt của Thiên Đế càng thêm sâu thẳm, trong màu đen nhánh kia không nhìn thấy được một chút ánh sáng, cảm giác âm u đến mức khiến Trừng Ác thần không rét mà run. Thiên Đế cười lạnh nói: “Vẫn nói Trừng Ác thần vô tâm vô phế vô úy(), xem ra cũng chỉ là nói quá sự thật.”
() vô úy: không biết sợ
Thiên Đế khinh thường hừ một tiếng, tên ngốc ngu muội! Kế tiếp y nên đi tìm Huyễn Trần Tử thôi! (từ đoạn sau xưng Thiên Đế là hắn nhé)
Huyễn Trần Tử đang ở trên núi Thái Hư tinh tu, thì cảm thấy có người đến thăm, đối phương cũng không hề có ý thu liễm hơi thở, thậm chí có chủ tâm để bị y phát hiện, mà hơi thở này ─ là người đó! Mặt mày Huyễn Trần Tử chợt dữ tợn, lửa giận bất diệt trong lòng lại quay cuồng dâng lên, chân khí trong cơ thể nhất thời rẽ lối tấn công chạy thẳng lên đầu, một ngụm máu tươi đỏ sẫm nhiễm đỏ đạo bào, y vô tình lau đi vết máu trên miệng, mở cửa phòng đi ra ngoài, thì thấy một bóng dáng màu kim hoàng đưa lưng về phía y đứng yên dưới cây hòe trước cửa ─ bóng dáng đó cho dù có hóa thành tro bụi y vẫn nhận ra được! Hi Huyền!
Y đang còn lo chưa luyện được hỏa hậu thì không cách nào lên trời tìm được hắn, hắn thì ngược lại! Đưa đến tận cửa! “Hi Huyền! Giao Thiên Đế ngọc lệnh ra đây!”
Nghe thấy từ phía sau truyền đến tiếng mở cửa, một chưởng phong sắc bén lập tức đánh úp về phía hắn, Thiên Đế chỉ hơi nghiêng người rồi nhanh chóng né đi, hắn chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía ánh mắt của Huyễn Trần Tử đã sớm không còn trong suốt như lúc trước mình từng gặp, một thân trọc khí kia khiến hắn nhìn thấy đột nhiên bật cười, nói: “Huyễn Trần Tử không ngờ rằng ngươi thật sự bước lên ma đạo, sư phụ ngươi hẳn là trục xuất ngươi khỏi sư môn rồi nhỉ.”
Huyễn Trần Tử nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta có bị trục xuất khỏi sư môn cũng không liên quan gì đến ngươi! Ngươi mau giao Thiên Đế ngọc lệnh ra!” Dứt lời, móng tay đột nhiên hóa thành vuốt nhọn, tựa như lãnh kiếm tỏa ra ánh sáng thanh u dưới ánh mặt trời, ra tay nhắm ngay vào trái tim của Thiên Đế.
Thiên Đế chỉ phất tay một cái đã đánh văng y ra, thờ ơ nói: “Đừng nói ngươi bây giờ còn chưa luyện thành ma công, cho dù ngươi ăn đủ một ngàn trái tim thuần dương hoàn toàn ma hóa cũng không phải là đối thủ của trẫm. Trẫm tới đây chỉ muốn hỏi một câu: hài tử của Quân Phỉ Ngạn kia ở đâu?”
“Ngươi không thăm con ngươi sao?” Huyễn Trần Tử cười gằn nói, gương mặt vốn thanh nhã đã hoàn toàn biến mất trở nên dữ tợn, “Ta còn định dẫn nó lên Thiên Đình tìm thân thích đó!”
“Ta sao biết được! Hay là ngươi còn có chút thiện tâm với con của ngươi, phong ấn lúc trước không hoàn chỉnh, bị nó nhất thời phá tan, ha ha ha ─” Huyễn Trần Tử đột nhiên phá lên cười, “Có điều ngươi xác định con của ngươi chưa bỏ được một thân phàm thai kia có thể thừa nhận được linh lực mạnh đến như vậy không? Nếu hắn dùng sức quá độ nhưng sẽ là tan xương nát thịt đấy!” Y đắc ý nhìn Thiên Đế, hy vọng mang đến cho hắn một chút đau khổ, chỉ là ánh mắt của Thiên Đế thủy chung vẫn luôn băng hàn đến mức không mang theo chút nhiệt độ nào.
Thấy Thiên Đế đến lúc này vẫn còn lạnh lùng, trong lòng y nhất thời tràn ngập phẫn hận. Tên khốn kiếp này sao có thể có thái độ như vậy chứ! Trên người Quân Ngọc Hàm suy cho cùng vẫn chảy dòng máu của hắn và Quân Phỉ Ngạn đấy! Hắn ta cứ thế mà không thèm để ý đến sống chết của Quân Ngọc Hàm ư? Y ban đầu mặc dù vì nhất thời tức giận, muốn Quân Ngọc Hàm lên Thiên Đình vạch trần gốc gác của hắn, nhưng không muốn Quân Ngọc Hàm chết đi, dù sao Quân Ngọc Hàm là cốt nhục duy nhất của Quân Phỉ Ngạn!
Nếu không phải là Quân Ngọc Hàm liên tiếp phản bội, y cũng không muốn tuyệt tình với Quân Ngọc Hàm! Y vốn định để cho Quân Ngọc Hàm tu đạo thành tiên, phá tan phong ấn mà Hi Huyền hạ cho hắn đạt lấy linh lực cực đại, sau đó giúp mình đoạt lấy Thiên Đế ngọc lệnh, cũng muốn để hắn ta nếm nỗi bi thảm chết dưới tay con trai mình, chỉ là y vẫn chưa định nói cho Quân Ngọc Hàm rằng Thiên Đế là người nào của hắn! Mà sự phản bội của Quân Ngọc Hàm khiến cho y sinh lòng thù hận, thế là y thay đổi chủ ý, y nhất thì bán hội khó có thể báo thù được rồi, thế nhưng một khi thân phận của Quân Ngọc Hàm bị vạch trần, như vậy vị trí Thiên Đế của Hi Huyền sẽ khó mà giữ được. Mọi khổ tâm nỗ lực của hắn ta không phải là vì cái đế vị này ư? Chỉ cần mất đi đế vị, hắn ta nhất định sẽ sống không bằng chết!