“Ô…” Quân Ngọc Hàm chỉ cảm thấy cả người mình như bị đè dưới chân núi, nặng nề đến nỗi ngay cả bàn tay cũng không nâng lên nổi, tựa hồ không ngừng nghe thấy tiếng gọi của Ngao Triệu, hắn mới dùng hết tất cả sức lực chống đỡ mở mắt ra.
“Thật tốt quá, Ngọc Hàm! Cuối cùng thì ngươi cũng tỉnh!” Ngao Triệu thấy hắn mở mắt, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, lúc trước y nắm thật chặt lấy tay Quân Ngọc Hàm, nhưng cảm nhận được nhiệt độ trên tay hắn theo độ mạnh của gió tăng càng lớn thì càng lạnh như băng, đợi đến khi thế gió đi qua, y thậm chí còn chưa kịp quan sát mình đang ở đâu, không chú ý liệu Thủy Đức Tinh Quân có cùng bọn họ đến đây hay không, trong mắt hắn chỉ có Quân Ngọc Hàm thân thể băng lạnh mất đi ý thức!
Ôm lấy Quân Ngọc Hàm, không ngừng gọi hắn, thậm chí không để ý đến sự kháng nghị của bào thai trong bụng, không tiếc truyền chút linh lực cuối cùng của mình cho Quân Ngọc Hàm, đợi đến thật lâu, khi y tưởng chừng như đã qua ngàn năm, mới nhìn thấy mí mắt của Quân Ngọc Hàm hơi giật giật, tảng đá trong lòng y lúc này mới buông xuống. Mà đi cùng với sự yên tâm, thì cả thân thể lại càng khó chịu, càng không cách nào làm y quên đi cơn quặn đau trong bụng của mình!
Mới mở mắt, thì đã nhận ra sự khác thường của Ngao Triệu, thân thể không có chỗ nào tốt hơn Ngao Triệu của Quân Ngọc Hàm kiên cường đỡ lấy y, đau lòng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Không có… Không có chuyện gì…” Ngao Triệu cố hết sức mở miệng nói, vốn định nặn ra nụ cười để dỗ dành Quân Ngọc Hàm, thế nhưng nụ cười kia hiện trên mặt lại còn khó coi hơn khóc, Quân Ngọc Hàm nhìn thấy càng thêm đau lòng, không khỏi thương tâm nói: “Còn nói không có chuyện gì! Ngươi xem bộ dạng của ngươi bây giờ đi!” Hận chỉ hận bản thân vô dụng, hiện giờ thân thể hắn thật sự không cách nào vận chuyển linh lực để trị liệu cho Ngao Triệu, dù cho linh lực trong cơ thể hắn cũng thiếu khuyết, song một khi đề khí, cả người giống hệt như bị nứt toát ra vậy!
“Nói… Nói… Không có chuyện gì thì… không có chuyện gì!” Ngao Triệu lao lực kéo bàn tay muốn cưỡng chế vận khí của Quân Ngọc Hàm ra, trách cứ nói, “Ngươi chớ có làm bậy! Ta… Ta không muốn nhặt xác cho ngươi đâu…” Lúc trước nhiệt độ lạnh như băng kia của Quân Ngọc Hàm thiếu chút nữa làm y cho rằng hắn không cách nào tỉnh dậy được nữa! Chỉ mới nhớ lại, y đã đau lòng đến nỗi khó hô hấp nổi!
“Ta… Nhưng mà ngươi…” Quân Ngọc Hàm đau thương giúp y lau sạch mồ hôi không ngừng tóe ra, Ngao Triệu không ngừng thô suyễn thở gấp, qua một lúc lâu, mới vô lực mở miệng nói: “Ta không sao… Chỉ là hài tử… làm ầm thôi… Rất… Rất bình thường…”
Quân Ngọc Hàm đau lòng nhìn Ngao Triệu cố gắng áp chế cơn đau, bàn tay ôn lạnh nhẹ nhàng đặt lên bụng Ngao Triệu, hắn đang nhớ lại giọng nói ôn nhu kia trong giấc mơ của mình, hữu mô hữu dạng học theo mà nói: “Con ngoan, đừng hành hạ người cha này của con nữa, phụ thân nói con ngoan…”
“Phụt ─” Cho dù có đau đến nỗi khó chịu được, Ngao Triệu vẫn không thể nào nhịn nổi mà bật cười, cười đến mức trên khuôn mặt tái nhợt của Quân Ngọc Hàm hiện lên vệt đỏ ửng, đạo sĩ ngốc này học đâu ra cái chiêu này vậy! “Ngươi học ở đâu ra cái chiêu ngốc này vậy?”
“Ngốc gì mà ngốc!” Quân Ngọc Hàm cáu giận xấu hổ nói, hắn đang cực kỳ nghiêm túc trấn an hài tử đấy! Nam tử ôn hòa trong mộng kia cũng đã trấn an mình như vậy mà!
Ngó chừng Quân Ngọc Hàm trẻ con trừng mắt nhìn, nụ cười trên mặt Ngao Triệu càng lớn hơn vài phần, mà mấy lời nói ngốc nghếch của đạo sĩ ngốc này tựa hồ có chút hữu hiệu, bụng của hắn thế mà bớt đau đi không ít, xem ra hài tử đã có linh tính! Nhưng ngay sau đó y lại không khỏi thở dài một hơi, hài tử này vốn là chỉ cần lớn hơn chút nữa thì có thể rời khỏi mẫu thể, đều do y không bảo vệ tốt, như hiện giờ tầng bảo vệ Long Châu bị đục thủng, hài tử này nhất định phải ở trong bụng y tròn năm mới có thể ra ngoài được!
Thấy sắc mặt Ngao Triệu có chút thư hoãn, trái tim lên bảy xuống tám của Quân Ngọc Hàm coi như có chút vững vàng, lúc này mới bắt đầu đánh giá bốn phía, hoảng sợ phát hiện mình vẫn còn đang ở trên bờ sông Phần, buồn bực nói: “Kỳ quái! Chúng ta vẫn ở nguyên tại chỗ! Chẳng lẽ bên ta lúc mới làm phép chỉ đưa Thủy Đức Tinh Quân đi? Đây cũng thật là chuyện tốt!”
“Không… Không đúng…” Ngao Triệu nghe hết lời của hắn cũng liếc nhìn bốn phía, mặc dù nơi này đúng là trên bờ sông Phần, nhưng không biết vì sao y có cảm giác, cảm thấy có gì đó không đúng, thế nước sông Phần không hề giống như lúc trước, hơn nữa mùa lúc này cũng không giống với lúc trước! Vốn nên là thu quý lúc thạch quả u buồn thì sao thoáng chốc đã biến thành trăm hoa đua nở? Mùa xuân?!
“Có người đến!” Cảnh giác phát hiện có người đang đi về phía bọn họ, Quân Ngọc Hàm đề phòng kéo Ngao Triệu sang bụi cỏ bên cạnh, thì thấy hai bóng dáng một xanh một đỏ dừng ở cách đó không xa, mà hai bóng dáng này lại chính là người rất quen của họ ─ Thủy Đức Tinh Quân và Hỏa Đức Tinh Quân! Điều này không khỏi khiến Quân Ngọc Hàm và Ngao Triệu hai mặt nhìn nhau. Chuyện này là sao!
Án trụ thân thể của nhau, điều chỉnh lại hô hấp để tránh bị họ phát hiện, Quân Ngọc Hàm và Ngao Triệu ở một bên cẩn thận thăm dò nhị vị Tinh Quân này.