Lại trơ mắt nhìn Ngao Triệu bị mang đi trước mặt mình, mà mình thì lại không thể làm gì cả, thật sự là đáng hận cực kỳ! Quân Ngọc Hàm phẫn hận nặng nề nện nắm đấm xuống đất, ngay cả việc mạt gỗ trên đất găm vào trong thịt của hắn cũng không nhận ra, bất kể thế nào cũng phải xông lên Thiên Đình, hắn phải cứu Ngao Triệu ra!
Huyễn Trần Tử liếc nhìn ngôi nhà gỗ bị sụp đổ, móng tay thật dài hoàn toàn đâm vào trong lòng bàn tay của mình. Hi Huyền đáng chết! Nơi này chính là vật duy nhất Quân Phỉ Ngạn để lại cho y, tên đó lại dám làm hỏng nơi này! Căn nhà gỗ này lúc đầu vốn là chỗ ở của Quân Phỉ Ngạn, mặc dù nơi này càng nhiều hơn chính là chất chứa cuộc chung sống của Quân Phỉ Ngạn và Hi Huyền, nhưng lại là nơi duy nhất còn mang khí tức của Quân Phỉ Ngạn sau khi hắn chết, cho nên y vô cùng cẩn thận bảo vệ nó, còn cố ý sắp xếp ở đây U Minh Huyền Hỏa đề phòng có người xâm nhập, nhưng không ngờ cuối cùng vẫn bị cái tên Hi Huyền đáng chết kia làm hỏng! Nếu như y không đem Hi Huyền bầm thây vạn đoạn y khó mà tiêu được mối hận trong lòng!
Cho đến khi hai người rời đi, bóng đen kia mới từ chỗ tối đi ra, ung dung thở dài.
“Thu sư đệ, vẫn thật quan tâm bọn họ.” Bóng đen kia – cũng chính là Thu Chí Thủy – nghe thấy phía sau đột nhiên phát ra tiếng nói, không khỏi giật mình, quay đầu nhìn lại, cách đó không xa là một nữ tử hoa phục đang đứng, thanh nhã mà tuyệt mạo, chỉ là sắc mặt của nàng tái nhợt gần giống như người chết! Nữ tử này chính là Thiên Hậu!
Thu Chí Thủy tựa hồ rất kinh ngạc, nhướn cao lông mày, kêu lên: “Sư tử? Tỷ!” Khiến hắn giật mình không phải là sự xuất hiện của Thiên Hậu, mà là hơi thở dần dần yếu đi của nàng. Thiên Hậu – cũng chính là Uyển Nhược – vốn là sư tỷ đồng môn của hắn, pháp lực và hắn gần ngang bằng nhau, chỉ vì lúc trước không vâng lời sư phụ cưỡng ép thay đổi Thiên đạo mà bị trục xuất sư môn, nhưng không ngờ sau ngàn năm gặp lại nhau, nàng lại rơi vào tình cảnh này!
Thiên Hậu khẽ gật đầu, bình tĩnh nhìn bàn tay đã trở nên trong suốt của mình, nàng mới vừa rồi cơ hồ truyền toàn bộ linh lực qua cho Ngao Triệu, mới miễn cưỡng giúp cho long thai còn chưa hoàn toàn thành thục kia đến mức độ ra đời, vốn là nàng bởi vì làm quá nhiều chuyện nghịch thiên nên người đã dần hư nhược, hôm nay nàng lại là tận cùng linh lực, nàng biết đại hạn của mình đã đến, nhưng đối mặt với cái chết nàng càng nhiều hơn chính là một phần ung dung, chỉ là trước khi chết, nàng còn phải làm xong chuyện nàng nên làm! “Thu sư đệ, ta không nói lời vô ích với đệ! Ta chỉ cầu đệ hai chuyện!”
“Là chuyện gì?” Thu Chí Thủy hỏi, nhìn Thiên Hậu suy yếu như vậy, trong lòng hắn có rất nhiều cảm nghĩ, cho dù giữa hắn và nàng cũng có ít nhiều ân oán, nhưng đã sớm là phong khinh vân đạm, bất kể thế nào bọn họ vẫn mãi là sư tỷ đệ tu luyện mấy ngàn năm chung một nơi, đối mặt với cái chết đã định hắn không khỏi nhiều thêm chút thương cảm, không nhịn được tiến lên định truyền linh lực cho Thiên Hậu, lại bị Thiên Hậu một tiếng cự tuyệt.
“Không cần! Dù sao ta cũng sắp chết, không cần lãng phí!” Thiên Hậu bất đắc dĩ cười, tiếp tục nói, “Với thực lực của Thu sư đệ không khó để tính ra những chuyện trần ai trước kia, ta cũng không nhiều lời, hôm nay ta muốn sửa chữa Thiên đạo trở về nguyên quỹ, xin Thu sư đệ nhất định trở về Thiên Giới cùng ta giúp ta một tay!”
“Chuyện này…” Thu Chí Thủy có chút do dự nhìn nàng, Thiên Hậu than nhẹ, nói: “Thu sư đệ, là bởi vì lời thề lúc đầu ta bố trí để đệ phát thệ sao?” Lúc trước sợ Thu Chí Thủy làm nguy hiểm đến đế vị của Hi Huyền, nàng liền đặt bẫy đồng ý hạ lời thề: Chuyện của Thiên Giới hắn nhất định sẽ không tham dự! Hôm nay nàng lại tới cầu hắn đúng là làm người khác cảm thấy khó khăn, cũng quá sức ích kỷ, thế nhưng ngoại trừ Thu Chí Thủy, nàng không nghĩ ra được ai khác có thể giúp mình nữa! “Ta biết yêu cầu này quả thật rất quá đáng, thế nhưng tất cả mọi chuyện này đều là sai lầm của ta, nhưng ta quả thật đã vô lực cùng cực, không thể không mượn sức sư đệ, chỉ hy vọng không còn ai khác phải hy sinh vì địa vị Thiên Đế này nữa!”
“Vậy thì thế nào đây? Cho dù đưa Thiên đạo trở lại chính quỹ, thế nhưng tham niệm vĩnh viễn sẽ không tiêu tán, hôm nay bớt đi một Hi Huyền, ngay mai cũng sẽ có một Hi Huyền thứ hai nhảy ra.” Thu Chí Thủy thở dài nói, chính vì vậy, hắn mới không thích quan tâm chuyện Thiên Giới mà dạo chơi tứ hải.
“Ta biết… Nhưng ta hy vọng tội ác Hi Huyền phạm phải có thể bớt đi một chút… Ta biết mình ích kỷ, thế nhưng xin sư đệ nể tình đồng môn mấy ngàn năm, giúp ta một tay. Hơn nữa chỉ cần Hi Huyền còn tại vị, sớm muộn gì y cũng sẽ có một ngày gây phiền toái cho đệ!” Nàng quá hiểu Hi Huyền mà, y đối với bất kỳ ai đều không yên tâm, bất kỳ người nào cũng không tin tưởng, thực lực của Thu Chí Thủy quá sức mạnh mẽ, y sao có thể chứa chấp sự tồn tại của hắn! “Huống chi đệ cũng đã đồng ý với Lâm sẽ giúp Huyễn Trần Tử, chẳng phải sao?” Nàng tự giễu khẽ mỉm cười, đến lúc này mình vẫn uy hiếp lợi dụng như trước, thật đúng là cố chấp không thay đổi, vậy nàng cưỡng cầu Hi Huyền thay đổi như thế nào được chứ?
“Ta biết rồi…” Thu Chí Thủy cũng khe khẽ thở dài, nữ tử trước mắt này, cho dù đối mặt với cái chết vẫn không hề thay đổi phong thái, với thực lực của nàng trở thành nữ đế không phải là chuyện không thể, chỉ là vì Hi Huyền mà nàng ẩn giấu hào quang của mình, lại vì y nghịch thiên cải đạo, mà cuối cùng nàng đổi lại được điều gì? Nhẹ lắc đầu vài cái, hắn hỏi: “Vậy chuyện thứ hai là gì?”
“…” Thiên Hậu trầm mặc một chút, chậm rãi nhắm hai mắt lại, nói: “Ta mong có thể giữ được một mạng của Hi Huyền.”
“Vì sao?” Thu Chí Thủy có chút giật mình, vì sao chuyện đến thế nào nàng vẫn còn muốn lưu lại một mạng cho Hi Huyền?
Thiên Hậu nhàn nhạt cười, ánh mắt có hơi rướm lệ, nàng vốn là đá ngọc mà Bàn Cổ sở tạo lúc thiên địa chi sơ, tắm trong tinh hoa thiên địa mà huyễn hóa thành người, sau đó bái làm môn hạ của Hư Vô Tôn Giả, vốn là tinh linh ngọc thạch vô ưu vô lự, chỉ vì tình cờ gặp gỡ con trai của tiền Thiên Đế, Hi Huyền, nàng từ đó về sau bước trên con đường không lối về… Đúng vậy, mọi thứ hôm nay đều là kết quả của lúc ban sơ, hết thảy đều là tội lỗi nàng phải chịu: Là nàng không nghe sư phụ khuyên can khăng khăng làm theo ý mình, để đến gần Hi Huyền mà tiết lộ thiên cơ cho y; là nàng giúp Hi Huyền làm nhiễu loạn ý kiến đến tiền Thiên Đế mà làm hại Ứng Long và Xi Vưu, đoạt lấy Thiên Đế chi vị vốn thuộc về con của Ứng Long; là nàng giúp Hi Huyền gấp gáp muốn trở thành Thiên Đế sát hại cha mình; là nàng nói cho Hi Huyền cần đề phòng mười người con trai Thái dương thần, kết quả khiến Hi Huyền bố trí giết hài tử của mình! Thế nhưng nàng trước sau cũng không tránh thoát được sự trêu cợt của vận mệnh, nàng tính được tất cả nhưng vẫn không cách nào tính được tình yêu của Hi Huyền đối với mình, nàng tranh đoạt ngàn năm nhưng cái gì cũng không kiếm được…
Thật ra thì nàng và Hi Huyền đều là cùng một loại người, bọn họ để lấy được thứ mình muốn mà không tiếc bất cứ giá nào, chỉ là nàng vì yêu mà y vì quyền, bọn họ đều thật đáng buồn như nhau, chỉ vì một thứ mà sống, và mất đi vật này đối với họ mà nói, sống không bằng chết! “Có lẽ ta muốn trừng phạt y đi… Mất đi đế vị và khiến y một mình cô độc bị tù cấm trên đời này, đối với y mà nói là sự trừng phạt lớn nhất rồi…” Giống như nàng bây giờ vậy…
“Ta biết rồi…” Thu Chí Thủy nhàn nhạt đồng ý, trong lòng như ngũ vị tạp trần, không biết sở vị…
—oOo—
Thông tin bên lề: Bàn Cổ
Bàn Cổ được coi là vị thần khai thiên lập địa, sáng tạo ra vũ trụ trong thần thoại Trung Quốc, đây cũng là vị thần đầu tiên trong Tam Thanh của Đạo giáo. Theo Tam Hoàng Thiên Kinh, sự tích Bàn Cổ như sau:
Tại núi Côn Lôn có một cục đá lớn đã thọ khí Âm Dương chiếu diệu rất lâu đời, nên đã thâu được các tánh linh thông của vũ trụ mà tạo thành thai người. Sau tháng ngày, đúng giờ Dần, một tiếng nổ vang, khối đá linh ấy nứt ra, sản xuất một vị Linh Chân hy hữu, một con người đầu tiên của thế gian, được gọi là Bàn Cổ.
Vừa sanh ra thì vị ấy tập đi, tập chạy, tập nhảy, hớp gió nuốt sương, ăn hoa quả, lần lần lớn lên, mình cao trăm thước, đầu như rồng, có lông đầy mình, sức mạnh vô cùng. Một ngày kia, Bàn Cổ chạy qua hướng Tây, bắt gặp một cái búa và một cái dùi ước nặng ngàn cân. Bàn Cổ, tay phải cầm búa, tay trái cầm dùi, ra sức mở mang cõi trần.
Thuở đó Trời Ðất còn mờ mịt. Ngài ước cho phân biệt Trời Ðất thì nhân vật mới hóa sinh được. Ngài ao ước vừa dứt tiếng thì sấm nổ vang, Thiên thanh, Ðịa minh, vạn vật sinh ra đều có đủ cả.
Ngài liền chỉ Trời là Cha, chỉ Ðất là Mẹ, muôn dân là con. Ngài chính là tôn chủ sáng lập thế gian, nên cũng gọi Ngài là Thái Thượng Ðạo Quân. Ngài tự xưng là Thiên tử, tức là con Trời, cai trị muôn dân. Ngài là vị vua đầu tiên của cõi thế gian nên gọi Ngài là Hỗn Độn thị.
Tương truyền, Bàn Cổ có ba người con là Phục Hy, Nữ Oa, và Hoa Tư.
Bàn Cổ thọ được . tuổi rồi quy thiên. Tiếp theo thì có Thiên Hoàng, Ðịa Hoàng, rồi Nhân Hoàng nối nhau cai trị thiên hạ.
Nhiệm Phưởng, thế kỷ , đã viết huyền thoại Bàn Cổ trong quyển Thuật Dị Ký rằng:
“Ngày xưa khi Bàn Cổ chết, đầu biến thành bốn ngọn núi, hai mắt biến thành mặt trời và Mặt Trăng, mỡ biến thành sông biển, râu tóc biến thành thảo mộc. Thời Tần và Hán, dân gian kể rằng đầu của Bàn Cổ là Đông Nhạc, bụng là Trung Nhạc, tay trái là Nam Nhạc, tay phải là Bắc Nhạc, và hai chân là Tây Nhạc. Các văn nhân ngày xưa kể rằng nước mắt của Bàn Cổ là sông, hơi thở là gió, giọng nói là sấm, đồng tử trong mắt là ánh sáng.”