Ngươi cũng biết sự việc nghiêm trọng ư?
Còn dám liều mình xông lên?
Yến Tam Hợp: "Tam gia, ngươi rất rảnh phải không?"
Tạ Tri Phi: "Rảnh lắm!"
Yến Tam Hợp cắn răng: "Nếu ta không đồng ý thì sao?"
"Thử xem?" Ánh mắt Tạ Tri Phi lạnh đi.
Đây là một Tạ Tri Phi Yến Tam Hợp chưa từng thấy từ trước tới nay, oán khí như một tên la sát, ai dám chống lại, hắn liền lấy mạng người đó.
Người này thật kỳ lạ.
Rõ ràng trước đó đã nói với nàng, vì lý do Tạ gia mà không thể tiếp tục điều tra vụ án Đường Chi Lệnh được.
"Tam gia nếu đã muốn đi, thì để cho hắn đi đi."
Lý Bất Ngôn sâu xa nhìn Yến Tam Hợp, nói: "Đến phủ Hà Giản, có khi Tam gia lại giúp được gì đó."
Yến Tam Hợp chẳng mở miệng, Tạ Tri Phi đứng dậy: "Cứ như vậy đi, ta đi trước đây."
Cái gì mà cứ thế đi?
Yến Tam Hợp trầm mặt: "Tam gia vẫn nhớ mình mang họ gì chứ?"
"Không phiền Yến cô nương nhắc nhở, không ai dám quên, nhưng..."
Tạ Tri Phi cười lạnh một tiếng: "Bản thân họ gì, tên gì không dám quên." Cũng chẳng quên được.
Ta thật không hiểu nổi ngươi!
Yến Tam Hợp quay ra nhìn cửa sổ, chỉ để lại một bóng lưng.
Ở bên cạnh, Lý Bất Ngôn nhìn đông nhìn tây, trong lòng nghĩ thầm, cục diện này có chút không đúng.
Yến Tam Hợp thì thôi khỏi nói, dù sao người này cũng không hiểu;
Còn Tam gia sao thế, không phải hắn có chút tâm tư với Yến Tam Hợp sao? Tại sao, vừa rời khỏi Tạ phủ, chút tâm tư kia lại giống hệt quả rắm, thả xong cái là mất tiêu luôn vậy?
"Tam gia, ta tiễn ngươi!"
"Ây dô, vậy phiền Lý đại hiệp rồi."
Tạ Tri Phi đi ra ngoài sân, đột nhiên quay người lại, ánh mắt đờ đẫn nhìn Yến Tam Hợp rồi xoay người rời đi.
Yến Tam Hợp nhìn bóng lưng hắn, có chút thất thần, ánh mắt người này luôn hiện lên sự phức tạp khó hiểu, hắn rốt cuộc có ý gì?
Nghĩ mãi không ra, thôi không nghĩ nữa.
"Thang Viên!"
"Cô nương!"
"Chuẩn bị giúp ta và Lý Bất Ngôn ba bộ quần áo, dặn phòng bếp hấp ngay một lồng bánh bao."
"Cô nương đây là định..."
"Ta ra ngoài, ngươi trông nhà cho tốt, đừng quá lo lắng, mười ngày nữa sẽ về."
Nói xong, nàng ra khỏi thư phòng, bước vào trong màn đêm.
Đêm lạnh như nước.
Đầu óc Yến Tam Hợp sáng suốt lạ thường.
Sẽ không quá khó nếu xâu chuỗi các dữ kiện như thân sĩ, tiến sĩ, quy ẩn, dưỡng nữ, chỉ cần Đường Kiến Khê còn sống, chuyến đi đến Hà Giản lần này nhất định tìm được hắn.
Hắn là sư huynh của Tĩnh Trần, còn nhận nuôi dưỡng nữ của Tĩnh Trần, quan tài của Tĩnh Trần không khép lại được, hắn nhất định sẽ không nhắm mắt làm ngơ.
Có thể biết trước được rằng hắn sẽ hỏi rất nhiều câu liên quan đến Đường gia.
Từ am ni cô đến giáo phường ti, đến Đường gia...Nàng đang từng bước tiếp cận điểm mấu chốt của vấn đề, mà ưu tiên hàng đầu chính là vụ án gian lận khoa thi mùa xuân, là tiền Thái tử.
Quá nguy hiểm, Tạ Tri Phi!
Yến Tam Hợp lẩm bẩm: "Dù thế nào thì ta cũng không thể kéo ngươi và tiểu Bùi gia vào chuyện này được!"
……
Ngoài cửa phủ.
Tạ Tri Phi đang định lên ngựa thì cánh tay đột nhiên bị người tóm lấy.
Hắn quay đầu lại: "Lý đại hiệp có gì dặn dò?"
Lý Bất Ngôn thu tay, cười nói: "Muốn tìm Tam gia nói riêng vài câu."
Tạ Tri Phi nhìn mặt Lý Bất Ngôn, hai tay khoanh trước ngực cảnh giác: "Ban đêm không người, chúng ta cô nam quả nữ như vậy thật không thích hợp!"
Ý cười trên mặt Lý Bất Ngôn không đổi: "Tam gia cứ xem ta như các ngươi là được rồi."
"Chu Thanh, đợi ta ở đầu ngõ."
"Vâng!"
Chu Thanh xoay người lên ngựa, kẹp ngang bụng ngựa phi nước đại ra ngoài.
"Có gì nói đi.”
"Tam gia đối với Yến Tam Hợp nhà ta..."
"Lý đại hiệp."
Tạ Tri Phi lạnh lùng ngắt lời: "Đang lúc nước sôi lửa bỏng như này, ngươi nên nghĩ cách giúp tiểu thư nhà ngươi giải tâm ma, chứ không phải đi nghe ngóng mấy chuyện không đâu."
"Tạ Tri Phi."
Lý Bất Ngôn lôi cả tên lẫn họ ra gọi: "Lý đại hiệp ta không hiểu cái gì gọi là chuyện không đâu, ta chỉ biết một chuyện."
"Nói đi!"
"Ai dám bắt nạt Tam Hợp nhà ta, ta sẽ giết kẻ đó!"
Tạ Tri Phi tức đến mắt bắn ra tia lửa, thầm nói cái đồ phá đám, mở to đôi mắt chó của ngươi nhìn cho rõ xem lão tử có bắt nạt nàng không?
Lão tử dám giao cả mạng này cho nàng!
……
Hai con ngựa một trước một sau lao như tên bắn trong đêm.
Thấy sắp đến ngõ bốn đường, Chu Thanh phía trước đột nhiên thắng cương, ngựa quay vài vòng trên đường, vững vàng đứng lại.
Tạ Tri Phi không biết hắn muốn làm gì, cũng ghìm cương.
Chu Thanh nhảy xuống ngựa, đi đến trước mặt Tạ Tri Phi, nghiến răng, ngẩng đầu nói: "Tam gia, chúng ta có thể không đi phủ Hà Giản được không?"
"Tại sao?"
"Vì Tạ gia."
Sắc mặt Tạ Tri Phi tập tức tái nhợt.
"Gia nhất định không biết khi ta nói ra ba từ Đường Chi Lệnh, Hàn huynh đệ kinh ngạc thế nào đâu.”
Chu Thanh nắm chặt tay: "Nếu không phải gia từng có ơn với hắn, hắn căn bản sẽ không giúp gia điều tra hai người này."
Hàn huynh đệ mà Chu Thanh nói đến, tên Hàn Dũng, giữ chức Tổng Kỳ ở Cẩm Y Vệ, chức quan không cao, phụ trách thu thập các loại tin tình báo.
Cách đây vài năm, nương của Hàn Dũng mắc bệnh nặng, không có thuốc chữa, muốn nhờ Tạ Tri Phi cầu tình tiểu Bùi gia mua vài viên hoàn hồn đan của Bách Dược Đường với giá rẻ một chút.
Tạ Tri Phi biết được Hàn Dũng muốn chữa bệnh cho mẹ, đã tự bỏ tiền túi ra mua tặng cho hắn hai mươi viên hoàn hồn đan.
"Hàn huynh đệ chuyển tin cho ta xong thì nhắc đi nhắc lại với ta rằng, coi như hắn không nói những lời này, trong lòng gia tự biết rõ."
Hiểu quá ấy chứ!
Tạ Tri Phi nhảy xuống ngựa, nhìn Chu Thanh trầm giọng nói.
"Lời ngươi nói, ta hiểu."
"Nếu trong lòng gia đã rõ, đừng có nhúng tay vào chuyện Tĩnh Trần nữa, lão gia mà biết chuyện này..."
Chu Thanh không dám nói tiếp, cũng không dám nghĩ tiếp nữa, khi điều tra hai người Chử và Đường kia, hắn đã thấy sợ hãi rồi.
"Ta vừa thấy ý tứ của Yến cô nương là không muốn gia tham gia vào, ta cũng biết gia không buông bỏ được."
Chu Thanh cúi thấp đầu: "Nhưng không buông cũng phải buông xuống, sau lưng gia có biết bao nhiêu người, gia nói có phải không?"
Tạ Tri Phi nhìn hắn, đôi mắt như nhuốm khí lạnh đêm thu, có chút lạnh lẽo.
Khi linh hồn hắn nhập vào thân thể Tam gia Tạ phủ, Chu Thanh cũng vừa vào Tạ phủ, chín năm qua, chủ tớ hai người như hình với bóng, chưa có ngày nào rời xa.
Chu Thanh này thật thà ít nói, nhưng việc giao vào tay hắn còn yên tâm hơn cả Tạ Tri Phi tự làm.
"Ngươi nhìn ra được ta không buông bỏ được?"
"Ta đã theo gia được chín năm rồi."
Lúc nào gia vui vẻ, lúc nào buồn bực, lúc nào nói lời thật lời giả, cười thật hay cười dối...
Chu Thanh trong lòng rõ mười mươi.
"Ngay từ lúc ở phủ Nam Ninh, gia đã đối xử khác với Yến cô nương rồi." Gia uống rượu say, không bao giờ ghẹo nữ nhân, chỉ chọc nam nhân, gia thường nói ghẹo nữ nhân sẽ gây ra rắc rối."
Tạ Tri Phi đột nhiên cười lớn.
Thì ra ngay từ lúc đó ta đã động tâm rồi.
Chỉ là nhân sinh vô thường, ai mà biết được nha đầu kia thoáng cái biến thành muội muội trước kia của hắn.
"Gia cười gì vậy?"
"Cười ngươi quá hiểu ta!"
Chu Thanh nghe câu này, lập tức quỳ xuống.
Tạ Tri Phi cúi đầu, khóe môi cong lên dần dần biến mất.
"Phía sau ta không chỉ có Tạ gia, còn có tiểu Bùi gia, Thái Tôn, vì họ ta cũng không nên mạo hiểm như vậy. Trong lòng ta hiểu, ta biết rõ, đã từng cân nhắc, nhưng Chu Thanh à..."
Chu Thanh ngẩng phắt đầu lên, không dám tin nhìn gia nhà mình.