Hơn nửa canh giờ sau.
Dưới một hồi luống cuống tay chân của Bùi lang băm "Chưa từng ăn thịt heo, chỉ thấy heo chạy", phối hợp với thuốc cực đỉnh của Bùi gia, máu của mọi người đều ngừng chảy, miệng vết thương bị băng bó lung tung.
Chỉ có cổ tay Yến Tam Hợp vẫn còn đang run, Lý Bất Ngôn đang xoa bóp cho nàng.
Tiểu Bùi gia ngồi xổm bên cạnh nhìn nàng, trong lòng cực hối hận.
“Sớm biết như vậy, thì ta đã quấn lấy cha ta học y thuật rồi, Tam Hợp à, ngươi đừng lo lắng a, nhiều nhất qua nửa canh giờ nữa, tay ngươi sẽ không run nữa.”
Yến Tam Hợp không thèm để ý: “Ta chẳng sao cả.”
“Gì mà không sao?”
Ngươi run tay ta đau lòng!
Sự đau lòng trong mắt Tiểu Bùi gia sắp tràn ra rồi.
“Ngươi đúng là chẳng biết yêu bản thân, viết nhanh như vậy làm gì, đám bọn họ còn có thể chống đỡ thêm một hai canh giờ nữa, không chết được.”
Đám người: “…” Làm sao đây, muốn đánh chết hắn quá!
Yến Tam Hợp: "...” Người này lại nổi điên rồi!
Tạ Tri Phi sờ sờ cái mũi đau nhức, ho một tiếng: “Yến Tam Hợp, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”
Yến Tam Hợp nghiêm mặt, không lên tiếng.
Tiểu Bùi gia vừa thấy huynh đệ tốt kinh ngạc thì vội vàng làm người hòa giải: “Thái độ của hắn vừa rồi có hơi tệ, nhưng tâm lại tốt, ngươi đừng chấp với hắn.”
“Không chấp.”
Cái gì là quan tâm, cái gì là nổi giận, trong lòng nàng phân biệt rõ ràng.
Yến Tam Hợp xoay người, ánh mắt dịu dàng nhìn Tạ Tri Phi: “Ta đang suy nghĩ bước tiếp theo phải làm sao.”
Hắn bị đánh không nhẹ, nửa bên mặt đều sưng lên, cái mũi kia toàn bộ đều bầm tím. Hai vết kiếm sau lưng chảy máu không ít. Bản thân đã thế rồi còn không biết xấu hổ mắng nàng, bị ngốc à?
Tạ Tri Phi nhìn ánh mắt đen kịt của Yến Tam Hợp, không biết muốn nói gì, ánh mắt chột dạ lảng sang bên cạnh.
Yến Tam Hợp ngẩn ra, nhiệt độ trong mắt lập tức lạnh xuống.
Hoàng Kỳ thấy Yến cô nương ngẩn người thì không nói lời nào, chỉ coi như nàng sầu não, nên cũng sầu theo: "Ải thứ hai đã khó như vậy, chỉ sợ ải thứ ba sẽ càng khó.”
Chu Thanh phụ họa: "Dù sao cũng sẽ không dễ dàng.”
Lý Bất Ngôn nhíu mày: "Ta thấy chúng ta nên nghỉ ngơi và hồi phục tại chỗ một đêm, sau đó lên núi, nếu không thì không đủ sức đâu.”
Tiểu Bùi gia nặng nề thở dài: "Bây giờ ta mới hiểu vì sao một lần người ta đến, phải mấy mười lăm ngày.
“Không có ải thứ ba đâu.” Yến Tam Hợp thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói: "Nửa canh giờ sau, Đường Kiến Khê hẳn là sẽ tới gặp chúng ta.”
Tạ Tri Phi: "..." Hả?
Chu Thanh: "..." Ta không nghe lầm chứ?
Hoàng Kỳ: "..." Yến cô nương, tật xấu mạnh miệng ngươi phải sửa lại đi!
Tiểu Bùi gia: "..." Nói mạnh miệng, ta cũng thích.
Lý Bất Ngôn đảo mắt, thốt ra: “Tam Hợp, có phải ngươi viết thể sấu kim không?”
Yến Tam Hợp: "Ta viết chữ của Tĩnh Trần.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều im lặng.
Tĩnh Trần là sư muội của Đường Kiến Khê, Đường Kiến Khê không biết Tĩnh Trần đã chết, hắn nhìn thấy chữ đó thì chắc chắn sẽ kinh ngạc.
Chỉ là... Sao nàng lại biết viết chữ của Tĩnh Trần?
Không ai biết Tạ Tri Phi im lặng trong lòng đang bật cười.
Nha đầu này có chữ gì mà không biết bắt chước chứ?
Khi còn bé còn có thể bắt chước được nét chữ nát của hắn, đến hỏa nhãn kim tinh của cha cũng nhìn không ra. Nha đầu này còn mượn bản lĩnh đó, cứ cách hai ba ngày làm làm khó hắn, bắt hắn làm trâu làm ngựa cho nàng.
“Tam gia.” Yến Tam Hợp đột nhiên gọi một tiếng: "Miệng phải dùng để nói chính sự, không phải dùng để lầm bầm, vô sự hiến ân cần.”
Lý Bất Ngôn: "...?”
Chu Thanh: "...?”
Hoàng Kỳ: "...?”
Tiểu Bùi gia: "???”
Tạ Tri Phi nghe lời này, trong lòng đủ loại mùi vị tràn lên, chua ngọt đắng cay gì cũng có.
Ánh mắt thích một người là không giấu được, vừa rồi trong ánh mắt nàng nhìn qua, đều là sự đau lòng.
Đổi lại là trước kia, hồn Tạ tam gia đã muốn bay lên rồi. Nhưng bây giờ hắn không thể đón nhận ánh mắt này được, chỉ có thể tránh đi. Rõ ràng nửa canh giờ trước, hắn còn vì nàng chịu đừng sự đau đớn mà to tiếng với nàng. Rõ ràng một tháng trước, hắn còn trái một câu ám chỉ, phải một câu ân cần với nàng, chỉ hận một ngày không đến Tĩnh Tư Cư mười bảy mười tám chuyến.
Tạ Tri Phi thầm thở dài, trên mặt lại cười cười: “Ai bảo ta ngoài miệng bôi mật, ta chỉ thích ân cần với mấy cô nương xinh đẹp thôi.”
Đúng vậy, ai cho là thật, thì người đó thua!
Yến Tam Hợp cực kỳ lúng túng quay mặt đi, không nói gì nữa.
Vừa rồi sáu người còn đồng tâm hiệp lực vượt ải, bây giờ không khí lại lạnh còn hơn cả mộ phần.
Hoàng Kỳ sờ sờ trán: "..." Vì sao bầu không khí lại thay đổi rồi?
Chu Thanh ở thầm thở dài: "..." Đều là vì thành toàn cho tiểu Bùi gia đó!
Tiểu Bùi gia: "..." Huynh đệ và người trong lòng, ta nên giúp người nào đây?
Lý Bất Ngôn: "..." Ta nhổ, Tạ Tri Phi ngươi là tên cặn bã thả thính xong bỏ chạy!
Bỗng nhiên, có âm thanh truyền đến.
Sáu người nhìn theo phía âm thanh phát ra, chỉ thấy người áo xám đã trở lại.
Phía sau hắn có một nam nhân trung niên đi theo, xem ra... là Đường mỗ nhân bị Tiểu Bùi gia mắng đến quan tài tổ tông cũng không khép lại được đây rồi.
“Đến rồi!” Yến Tam Hợp thu biểu cảm lại, đè thấp giọng: “Lát nữa các ngươi đừng nói chuyện.”
Tiểu Bùi gia: "Vì sao?”
Yến Tam Hợp nói từng chữ: “Bởi vì, bà đồng muốn đòi công đạo cho các ngươi.”
...
Đường Kiến Khê vốn đi gấp, nhưng lúc đến gần lại đi chậm lại.
Sáu người trước mặt, hắn vừa nhìn đã thấy Yến Tam Hợp.
“Lão gia, cô nương kia mười sáu mười bảy tuổi, dáng vẻ không tệ, khí chất hơi lạnh, nói không nhiều lắm.”
Đây là hình dung của Bệ Chiêu.
Hình dung rất chuẩn xác, chỉ bỏ sót một thứ: ánh mắt cô nương này còn lạnh hơn khí chất của nàng.
Đường Kiến Khê đi tới trước mặt Yến Tam Hợp: “Ngươi tên gì?”
“Họ Yến, tên Tam Hợp.” Yến Tam Hợp tự báo gia môn đồng thời cũng đánh giá vị Đường ẩn sĩ trước mắt này.
Hơn năm mươi tuổi, mặt mày hiền lành, thân hình không béo không gầy, khí chất rất đặc biệt.
Sự độc đáo này phải hình dung như thế nào đây?
Không cao ngạo như Yến Hành, không nho nhã như Tạ Đạo Chi, không cao không thể với tới như Ngô Thư Niên, cũng không khôn khéo như Quý Lăng Xuyên.
Yến Tam Hợp lục lọi ruột gan, lại không thấy một từ để hình dung.
“Yến cô nương, chữ vừa rồi là ngươi viết sao.”
“Đúng vậy.”
"Ngươi bắt chước người nào viết?"
“Một vị cố nhân của ngươi.”
Câu trả lời này, khiến cho mọi người không nhìn đường mà thầm khen một tiếng “tuyệt”.
Sắc mặt Đường Kiến Khê thay đổi: "Ngươi và nàng có quan hệ gì?”
Yến Tam Hợp ngửa đầu: “Ngươi đoán xem?”
“Yến cô nương.” Giọng Đường Kiến Khê lập tức cứng ngắc: “Xin hãy nói thật.”
Yến Tam Hợp giương khóe miệng lên: “Đường lão gia không phải nên hỏi chúng ta vì sao tới tìm ngươi trước sao?”
“Tại sao?”
“Có việc.”
“Việc gì?”
“Ta cứ không muốn nói đấy, Đường lão gia, sau này không hẹn gặp lại.”
“Khoan đã!” Giọng Đường Kiến Khê đanh lại: “Đây là nơi mà các ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?”