Lúc sắc trời tối xuống, dân chúng trước cửa thành cũng chậm rãi tản đi.
Tạ Tri Phi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện gì đây?
Một lão thái giám đã chết, lại dẫn tới nửa bách tính thành Tứ Cửu tới vây xem, người buổi sáng còn nhiều hơn.
“Tam gia, chúng ta đi đâu đây?” Chu Thanh hỏi.
Tạ Tri Phi đương nhiên muốn trực tiếp đi gặp Yến Tam Hợp, hắn có một bụng lời muốn nói, nhưng lại sợ phía bên Thái Tôn có việc.
“Đi phường Khai Quỹ trước đi.”
Chủ tớ hai người đi thẳng đến phường Khai Quỹ, vừa nhìn thấy Mai Nương câu nói đầu tiên chính là: "Hắn vừa mới phái người đưa tin nói có việc, kêu Tam gia và Tiểu Bùi gia buổi tối không cần tới."
“Có nói là chuyện gì không?”
Mai Nương lắc đầu.
Tạ Tri Phi liếc mắt nhìn Chu Thanh, Chu Thanh không nói hai lời, xoay người đi ra khỏi phường Khai Quỹ, thẳng đến biệt viện Thái Tôn.
Tạ Tri Phi dặn dò Mai Nương vài câu, thì chạy về phía Yến Tam Hợp.
Lúc sắp đến đầu ngõ, phía sau truyền đến tiếng gọi của Bùi gia: "Tạ Ngũ Thập, chờ ta một chút.”
Tạ Tri Phi chờ hắn tới gần, không kịp hỏi: "Chuyện trong cung nhanh vậy sao?”
Tiểu Bùi gia nhìn xung quanh, thấp giọng nói: "Về nhà đã rồi nói.”
Tạ Tri Phi lúc này mới phát hiện mặt Bùi Tiếu trắng bệch như tờ giấy, thậm chí ngay cả môi cũng trắng, vì thế quất roi ngựa: "Đi, về nhà.”
Xuống ngựa, vào cửa, Tiểu Bùi gia liều mạng chạy vào trong nhà.
“Họ Bùi, hắn chạy gì thế?”
Họ Bùi không chỉ không để ý đến hắn, đã thế còn chạy nhanh hơn.
Tên nhóc này làm sao vậy?
Tạ Tri Phi vội đuổi theo.
“Tam hợp, Yến Tam hợp!”
Bùi Tiếu vừa tới cửa thứ hai, đã cao giọng hét.
Thang Viên nghe được thanh âm chạy tới: “Tiểu Bùi gia, tiểu thư đang ở trong đại sảnh, đang chờ...”
“Tránh ra, đừng cản đường.”
Bùi Tiếu không kịp đẩy người sang bên cạnh, Thang Viên lảo đảo một cái, suýt nữa thì ngã.
Tạ Tri Phi đuổi theo đỡ nàng: “Đừng để ý đến hắn, người này đang vội đi đầu thai.”
“Tạ Ngũ Thập, ngươi thì biết cái gì, ông còn có chuyện quan trọng hơn cả đầu thai.”
Bùi Tiếu chạy một hơi đến sảnh phụ, thở không ra hơi, lời nói chỉ có thể nghẹn ở trong cổ họng.
“Nương ơi, mệt chết ta rồi.”
Tạ Tri Phi đuổi theo, vừa xoa lưng cho hắn, vừa ngước mắt nhìn sang phòng khách.
Trên chiếc bàn vuông chỉ có Yến Tam Hợp ngồi lẻ loi một mình, nhìn thế nào cũng lộ ra vẻ quạnh quẽ khó tả.
Tạ Tri Phi: "Lý đại hiệp đâu?”
Yến Tam Hợp: "Đi làm việc, lát nữa sẽ về. Chu Thanh và Hoàng Kỳ đâu?”
Tạ Tri Phi: "Cũng đi làm việc rồi, lát nữa sẽ tới.”
Yến Tam Hợp: "Muốn để lại cơm cho bọn họ không?”
Tạ Tri Phi: "Có.”
Bên này, tiểu Bùi gia dùng ánh mắt oán hận nhìn hai người này: Hai tên khốn kiếp, cũng không hỏi tiểu gia ta có chuyện gì...
“Minh Đình, bên kia đã xảy ra chuyện gì thế?”
Vừa nghe Yến Tam Hợp hỏi, Tiểu Bùi gia vội vàng đẩy tay Tạ Tri Phi ra, vọt tới bên cạnh bàn, đặt mông ngồi xuống.
“Yến Tam Hợp, hôm nay ta đụng phải lệ quỷ.”
Yến Tam Hợp thản nhiên: "Ban ngày ban mặt, quỷ ở đâu ra?”
“Ngươi nghe ta nói đã!” Mông Tiểu Bùi gia dịch về phía Yến Tam Hợp: “Hôm nay ta dẫn theo mười tám hòa thượng vào cung niệm Phật siêu độ cho Lệ phi, kết quả ngươi đoán xem thế nào?"
“Sao vậy?”
“Nghe được tiếng khóc của Lệ phi.”
“Sau đó thì sao?”
Tiếng khóc kia lúc có lúc không, các cung nữ đều nói là quỷ hồn của Lệ phi đến đòi mạng.”
Mông Tiểu Bùi gia dịch sang chỗ Yến Tam Hợp một chút: “Này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thế?”
“Con người có ba hồn bảy phách, sau khi thân thể chết đi, hồn phách không nỡ rời đi sẽ vây quanh thân thể khóc một tiếng.” Yến Tam Hợp: "Có thể thấy được Lệ phi nương nương chết tâm không cam lòng không yên, không tình không nguyện. Nói cách khác, nàng là bị người ta bức tử.”
Bức tử?
Mồ hôi lạnh Tiểu Bùi gi chảy ròng ròng: “Ai có thể ép nàng chết?”
Yến Tam Hợp hỏi ngược lại: "Ngươi nói xem?”
“Ăn cơm trước đã.” Tạ Tri Phi:" Ăn cơm xong thì dùng đầu heo của ngươi suy nghĩ thật kỹ.”
Tiểu Bùi gia chợt xù lông: “Tạ Ngũ Thập, nương nó ngươi…”
Lời nói dừng lại.
Hai tròng mắt Tiểu Bùi gia nhìn chằm chằm Tạ Tri Phi, một lúc lâu, mới chậm rãi cúi đầu xuống.
Đúng vậy, trên đời này ai có thể bức tử phi tần của Hoàng đế chứ?
“Yến Tam Hợp, có cách hóa giải hay không?” Yến Tam Hợp: "Niệm đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày kinh vãng sinh, hẳn là có thể hóa giải.”
Bảy bảy bốn mươi chín ngày?
Mặt Tiểu Bùi gia gục xuống, vậy chẳng phải hắn mỗi ngày phải chạy vào trong cung sao?
“Ăn cơm trước đi.” Yến Tam Hợp cầm lấy đũa: "Ăn xong, ta có chuyện quan trọng muốn nói.
Tạ Tri Phi nhìn Tiểu Bùi gia, cố ý hỏi: "Về ai?”
“Lục Thời.”
Lục?
Thời?
Hai con mắt cá chết của tiểu Bùi gia chợt hăng hái.
Đúng vậy, tất cả đều có liên quan đến Lục Thời, phải mau chóng giải quyết bí ẩn này mới được.
“Ăn cơm!” Tiểu Bùi gia không để ý phong độ bắt đầu ăn như hổ đói.
Tạ Tri Phi cầm bát cơm của Yến Tam Hợp, múc một ít cơm vào bát mình, trước khi Yến Tam Hợp biến sắc, thì vội nói: "Cơm nước xong, ta cũng có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi.”
Yến Tam Hợp: "...”
……
Một bữa cơm ăn cực kỳ nhanh chóng, ăn xong, ba người dời bước đến thư phòng.
Thang Viên đã pha trà xong.
Yến Tam Hợp không đợi hai người bưng chung trà lên, đã nhanh chóng kể lại tất cả những gì mình cảm thấy kỳ lạ lúc đi theo Lục Thời hôm nay.
Nghe xong, Tam gia, Tiểu Bùi gia trực tiếp choáng váng.
Trong sự yên tĩnh, cửa thư phòng bị đẩy ra.
"Nghe ngóng được rồi, tiền thân của Xướng Xuân Viên là Khánh Dư Ban, về sau mới đổi tên Xương Xuân Viên. Viên chủ họ Trình, tên Phù Dao, Trình Phù Dao nói, Lục Thời mỗi tháng cho hắn một trăm lượng bạc, ơ..."
Lý Bất Ngôn nhếch miệng cười: "Tam gia và Tiểu Bùi gia đều ở đây à.”
Tam gia không để ý tới người này, nhìn Yến Tam Hợp nói: "Nếu ta nhớ không lầm, hình như Đường Kiến Khê từng nhắc tới gánh hát này.”
Yến Tam Hợp: "Tam gia tự tin lên nào, vứt từ nếu ra đi, ngày sinh nhật Đường Kỳ Lệnh, Khánh Dư ban hát ở Đường gia.”
Từ nhỏ đến lớn, ta chưa bao giờ có hai chữ tự tin trước mặt ngươi.
Tạ Tri Phi thầm thì trong lòng: "Tiếp theo đến phiên ta nói, việc thư sinh gây sự đêm qua, điều tra là được là Lục Thời âm thầm trợ giúp.”
Chỉ ngắn ngủn một câu, làm cho Yến Tam Hợp há hốc mồm.
Lục Thời trợ giúp?
Tại sao?
Trong lòng thoáng hiện ra một suy nghĩ, nàng nhịn không được nhìn về phía người nọ.
Không ngờ người nọ cũng đang quay đầu nhìn nàng, trong đôi đồng tử đen kịt, ánh sáng lóe lên gần như giống Yến Tam Hợp như đúc.
“Gia!” Chu Thanh đẩy cửa vào, nói: "Điện hạ phụng mệnh Hoàng thượng, sáng mai phải xuất phát đi Chiết Giang.”
Ánh mắt Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu chạm nhau: Đi Chiết Giang làm gì?
Chu Thanh đóng cửa lại, thấp giọng nói: "Nghe nói tìm ra được ba phong tấu chương ba năm trước trong phòng Nghiêm Như Hiền, trong đố buộc tội Lý Thận, Lý Hoài hai người động tay động chân lên tiền thuế.”
Trong thư phòng, chợt yên tĩnh như chết.
Sau một lúc lâu, Tiểu Bùi gia vỗ mạnh một cái, giận không kềm được nói: "Tên thái giám chết tiệt này, lá gan nương nó cũng quá lớn rồi.”