Cái từ kỹ nữ này, là từ hắn nghe được nhiều nhất khi còn bé.
Hắn đi đâu, thì cái từ này sẽ theo tới đó.
Trước ba tuổi lẻ tám tháng, hắn không biết từ này rốt cuộc là có ý gì, chỉ có thể theo bản năng cảm nhận ánh mắt Lục gia nhìn hắn từ trên xuống dưới, khác với ánh mắt họ nhìn các thiếu gia.
Từ đêm hôm đó, hắn không chỉ hiểu ý nghĩa của từ này, còn hiểu từ kỹ nữ trong lời người lớn là để chỉ nương hắn. Nương là một kỹ nữ xinh đẹp, đẹp tới mức nào ư, nam nhân thấy nàng thì đi không nổi.
Hắn được nàng ôm vào lòng ngủ, biết vòng eo nàng nhỏ đến mức nào.
Nàng từng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, cho nên hắn biết môi của nàng mềm bao nhiêu, mặt trắng bao nhiêu...
Nương xinh đẹp như vậy, nhưng hắn lại rất hận.
Bắt đầu từ đêm đó, hắn thà một mình núp ở góc tường, ngủ ổ gà, ngủ chuồng heo, cũng không muốn ngủ ở cái giường kia.
Hắn thậm chí còn chẳng thèm kêu một tiếng “nương”, có chuyện gì sẽ dùng thử “ê” thay thế. Nàng căn bản không thèm để ý, vung tay lên tát hắn, chống eo mắng.
“Ngươi là cái thá gì? Biết vậy lúc trước ta đã uống thuốc trượt thai kéo súc sinh ngươi vào hầm cầu cho rồi.”
Bị đánh, nên hắn vắt hết óc trả thù.
Cố ý ban đêm không ngủ, học tiếng chó sủa, học tiếng mèo kêu, tiếng sói tru. Cố ý ném đá vào nhà khi tiếng kêu của họ lớn nhất; Ghê nhất là một lần, hắn nhặt nửa tấm mặt nạ da quỷ ném vào, khiến nam nhân sợ tới mức chỉ còn lại có nửa cái mạng.
Đổi lấy, là nhưng cái đánh nặng nề.
Trước kia bị đánh, hắn sẽ khóc sẽ gào, nhưng khi màn đêm chớp nhoáng kia qua đi, hắn sẽ không khóc nữa, không rên một tiếng mặc nàng đánh.
Lục Thời thầm nghĩ, chỉ cần ngươi không đánh chết ta, một ngày nào đó ta sẽ đánh chết ngươi.
Đúng vậy, Lục Thời từ nhỏ đã là một người tàn nhẫn.
Chỉ dựa vào điểm này, hắn biết mình là người Lục gia hàng thật giá thật.
Loại mua bán khai thác đá này, một vốn bốn lời, núi vẫn luôn ở đó, chỉ xem ai có bản lĩnh vượt qua đường xá hoang dã thôi.
Người Lục gia ở huyện Lục Hợp độc chiếm mối mua bán này, nếu trên tay không dính chút máu, trên người không gánh mấy mạng người, thì tuyệt đối không thể đứng vững chân.
Về phần hắn là con của nam nhân nào của Lục gia, vậy thì rất khó nói, dù sao ngươi cha hờ của hắn đến giờ vẫn chưa từng nhìn thẳng hắn.
Nữ nhân xinh đẹp một khi đùa giỡn được, thì sẽ không thiếu bạc.
Những nam nhân kia vì muốn ngủ với nàng, sẵn sàng siết chặt dây lưng quần mấy tháng, huống chi nam nhân Lục phủ, ai chẳng có mấy ngàn bạc tiền riêng trong tay.
Nữ nhân rất sẵn lòng cho hắn tiêu bạc, cho nên xiêm y một năm bốn mùa, ăn uống của hắn, mọi thứ đều tốt hơn thiếu gia Lục phủ.
Nhưng cho dù ăn mặc có đẹp, cũng không có ai coi hắn là thiếu gia, bọn họ đều mắng hắn là con hoang, súc sinh, tạp chủng.
Trước kia người ta mắng hắn tạp chủng, hắn chỉ biết nước mắt lưng tròng.
Sau đó ai mắng hắn một câu tạp chủng, hắn sẽ ném đá, nếu không có đá thì hắn dùng răng cắn.
Tứ thiếu gia Lúc phủ, suýt nữa bị hắn cắn chết.
Mùa đông năm ấy, Lục gia tế tổ.
Hắn mặc dù là thiếu gia, nhưng không được cho phép đi vào trong từ đường, chỉ có thể chờ ở bên ngoài.
Tứ thiếu gia ngày đó cũng không đi vào, bởi vì ngày đó cầm tinh của hắn, phàm xung với tế tự.
Người lớn phân biệt rõ ràng nguyên nhân Tứ thiếu gia và Thất thiếu gia không thể đi vào từ đường, Tứ thiếu gia lại không rõ ràng lắm.
Tứ thiếu gia quay đầu, hung tợn nhìn hắn.
Lục Thời hình dung không ra cặp mắt kia, giống như…
Giống như…
Nương của hắn cũng bị nam nhân khác vào từ phía sau vậy…
Lục Thời còn chưa kịp thưởng thức, Tứ thiếu gia đã đi tới ghé vào tai hắn nói: Nương nào con vậy, tương lai ngươi cũng là một rùa đen bị ngàn người cưỡi, vạn người ngủ mà thôi.”
Cái gì là rùa nhỏ, Lục Thời nghe không hiểu, nhưng hắn nghe hiểu lời này là đang nguyền rủa hắn.
Nguyền rủa cha, nương, tổ tông tám đời mười tám đời Lục gia, Lục Thời cũng sẽ không giận, nhưng nguyền rủa hắn...
Lục Thời lập tức nổi giận.
Nhưng Tứ thiếu gia còn không biết dừng, lại ác độc nói: "Làm rùa cũng có cái tốt của việc làm rùa, giống như kỹ nữ nhà ngươi, có thể đổi bạc.”
Một câu nói, đốt lến ngọn lửa trong lòng Lục Thời.
Hắn không chút nghĩ ngợi, túm lấy tóc Tứ thiếu gia, lại gần cắn lên cổ hắn.
Cách cắn này tương đối hung tàn.
Máu chảy ra từ răng hắn, chảy khắp cả người.
Tứ thiếu gia khóc ré.
Ngay sau đó, tiếng kêu thất kinh của các nữ nhân, tiếng quát phẫn nộ của các nam nhân đều vang lên bên tai Lục Thời.
Lục Thời không nhả ra, mà ngậm chặt lấy.
Hắn biết, nếu như lần này không cắn, thì những ngày sau đó hắn sẽ phải sống như một con rùa đen, chỉ có thể rụt đầu lại.
Cuối cùng đã nhả ra thế nào, Lục Thời hoàn toàn không biết, đến lúc hắn tỉnh lại thì đã bị treo lên xà nhà, trên người chỉ mặc bộ đồ mỏng.
Con người xưng là cha hắn, cầm trong tay một cây dây mây, không ngừng đánh hắn.
Nữ nhân kia khoanh tay dựa vào ngưỡng cửa cắn hạt dưa.
"Ta nói này Tứ gia, ngươi nên dạy dỗ con trai cho tốt đi, đánh chết luôn cho ta, chết rồi có thể tiết kiệm được một miệng ăn nữa?”
Tay nam nhân ngừng lại, ném dây mây xuống đất, đằng đằng sát khí nói: “Treo hắn ba ngày, không ai được cho hắn ăn uống, khóa cửa lại cho ta.”
“Con à!” Nữ nhân đó cười với hắn.
“Sống hay không sống được, phải xem mạng của ngươi, nếu muốn đi thì cũng đừng nhớ thương nương, nương sống đủ rồi sẽ tới tìm ngươi.”
Ta nhổ!
Ai thèm nhớ thương ngươi!
Lục Thời nhổ ra một ngụm nước bọt dính máu tanh, thầm nghĩ tiểu gia ta còn chưa sống đủ đâu!
Cánh cửa màu đỏ thẫm khép lại, sau đó có tiếng khóa cửa lách cách.
Sự yên tĩnh kéo tới, lúc này hắn mới cảm thấy phía sau đau rát.
Sớm biết sẽ bị đánh, lúc ấy không nên cắn lên, phải tìm lúc không ai nhìn thấy hẵng cắn.
Lỗ mãng quá!
Lục Thời đốc thúc lại bản thân, lại bắt đầu lên kế hoạch trả thù như thế nào, nghĩ mười bảy mười tám cách, chỉ cảm thấy cách nào cũng tốt.
Hắn lại nghĩ đến quyển Luận Ngữ còn chưa xem xong, nói loại sách này hơi khó học, không dễ bằng Tam Tự Kinh, bách gia tính.
Nghĩ đi nghĩ lại, thì bụng đã đói, không chỉ đói, trên người còn vừa lạnh vừa đau.
Hết cách rồi, ngủ đi.
Lục Thời thích ngủ.
Đèn tắt, cởi sạch chui vào trong chăn, cả người thoải mái nói không nên lời, giống như dù có chuyện gì buồn đến đâu thì cũng bị ngăn bên ngoài chăn, không thể chui vào trong được. Hơn nữa ngủ rồi có thể nằm mơ, trong mơ cái gì cũng có, còn không có người gọi hắn là con hoang.
Ánh mắt người lớn nhìn hắn rất hiền lành.
Hạ nhân cung kính gọi hắn là Thất thiếu gia.
Cha tận tay dạy nó đọc sách, viết chữ;
Nương ư...
Nương sẽ ôm hắn vào trong ngực, một tay nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn, một tay thay quạt cho hắn ngủ.
“Con của ta, ngủ đi, nương ở đây, nương ở đây!”
Năm đó, Lục Thời sáu tuổi lẻ ba tháng