Lục Thời quả thực không lạnh.
Đêm đã khuya, có một cô nương chờ ở đây, ở đâu cũng thật ấm áp.
Hắn dắt ngựa lặng lẽ đi về phía trước.
Não Nhân Nhi hôm nay không lấy móng đá hắn, đổi lấy đầu đẩy hắn, thân thiết giống như người thân.
Súc sinh thực ra cũng giống như người, ai đối tốt với nó, nó sẽ đối với người đó.
Ánh mắt nàng dừng lại trên người hắn, một hồi lâu, nói: "Sư huynh, thật ra sinh nhật hàng năm, đều là ngày ta không vui nhất.”
“Tại sao?”
“Lúc nương sinh ta ra, thì sức khỏe không tốt, thái y nói lúc mang thai người ăn ngon quá nên nuôi ta lớn quá, không dễ sinh.”
Giọng nàng hơi trầm xuống, còn hơi run rẩy.
"Nương ta nói người không trông mong sẽ có đứa con của mình, ông trời đột nhiên cho nàng, nên người muốn lúc ta ở trong bụng nuôi thật tốt, thật tốt.”
“Người không biết, ta tình nguyện mình sinh ra gầy như mèo, cũng muốn người sống thật tốt, nếu không có ta thì người đã có thể sống thật lâu, thật lâu.”
Nàng nhẹ nhàng thở dài: “Cha ta cũng sẽ không sống một mình đến bây giờ.”
Lục Thời không biết an ủi người khác như thế nào, chỉ không muốn nghe nàng thở dài.
“Ta giấu chút rượu trong chuồng ngựa, ngươi có muốn uống một ngụm hay không?”
"Giấu rượu làm gì?"
“Ban đêm lạnh, uống vài ngụm sẽ đỡ hơn.”
Nàng bĩu môi: "Không có đồ nhắm rượu sao?”
“Uống rượu không cần nhắm rượu.”
Hắn quay đầu ngựa, đỡ nàng xuống, lấy một bầu rượu từ trong cỏ khô ra, rồi lấy khăn ra lau miệng bầu.
“Đưa đây.” Nàng nhận lấy, cẩn thận uống hai ngụm, rồi chép chép miệng.
“Sao rượu này lại mạnh như vậy?”
“Rượu mạnh mới giải sầu.” Hắn xoay người lấy mấy đống cỏ khô, đặt trên mặt đất, lại trải áo bào lên trên: “Ngồi đi.”
Nàng nghe lời ngồi xuống.
Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, chặn đầu gió: “Uống thêm hai ngụm nữa sẽ không lạnh.”
Nàng uống thêm hai ngụm.
Hắn nhìn nàng một lúc, khóe miệng cong lên: “Vở kịch hôm nay, có hay không?”
Tiệc mừng thọ buổi trưa, đại tiểu thư Đường phủ ăn được một nửa thì không thấy bóng dáng, tìm nửa ngày mới phát hiện, nàng và tên nhóc họ Đường lại chạy đến sân khấu xem kịch.
“Ừ, hay lắm.”
"Hát vở gì thế?”
“Tây sương ký.”
Hắn nhíu mày: “Sao lại xem vở này?”
Nàng bĩu môi: “Vở này thì làm sao?”
Thật lâu sau hắn mới thấp giọng nói: "Mười thư sinh thì chín người không có ý tốt, ngươi đừng tin.”
“Vậy còn một người nữa?” Nàng quay đầu nhìn hắn.
“Còn một người.” Hắn đối diện với ánh mắt của nàng, trong lòng không khỏi sợ hãi: “Càng tệ hơn.”
Nàng cúi đầu xuống.
Yết hầu hắn trượt lên trượt xuống, hơi không đành lòng: “Ngoại trừ vở này, những vở khác tùy ngươi xem.”
“Cha ta là người tốt.” Nàng không cam lòng: “Ông ấy vì ta mà không định cưới nữa.”
“Ừ.”
“Huynh cũng tốt.”
“Ta không tốt.”
Hắn im lặng một hồi, định nói một chút về quá khứ của mình.
“Trước khi tới kinh thành, ta ở kỹ viện bốn năm, cho nên tâm tư nam nhân, ta hiểu rõ nhất.”
Mặt cô nương trắng bệch.
Hắn liếc nàng một cái, lại dời tầm mắt đi.
“Ta cầm bạc nương cho ta lên kinh dự thi, tiêu hết, mới chịu ra khỏi kỹ viện.”
Cô nương mở to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn.
“Thanh danh của nương ta ở Lục gia không tốt, cha ta... Ta thậm chí không biết cha ta là ai, tên của ta không có trong gia phả Lục gia, người Lục gia đều nói ta là con hoang.”
Hắn dừng lại: “Ta vẫn luôn nghĩ, cha ta là ai? Là tên ăn mày ven đường? Hay là tên ma men nào của Lục phủ, hoặc là...”
“Đừng nói nữa.” Cô nương đột nhiên hét lên: "Huynh câm miệng đi.”
Hắn bình tĩnh cười cười: “Không còn sớm nữa, ta đưa ngươi, sau này đừng một mình tới nơi này nữa. Muốn tới, thì gọi Lâm Bích đi cùng.”
Cô nương bối rối một hồi lâu, mới phản ứng lại ý của lời này.
Nàng đứng lên, ngửa đầu, uống hết bình rượu kia, sau đó ném bình rượu vào lòng hắn.
“Sư huynh, cám ơn rượu của huynh. Còn nữa...”
Cô nhếch khóe miệng, nói không nổi nữa, nhanh chân bỏ chạy.
Lục Thời nhìn nàng biến mất ở cửa vòm, cười tự giễu.
Hắn không chỉ hiểu tâm tư nam nhân, cũng hiểu nữ tử.
Ngón tay của nha đầu kia lạnh như băng, có thể thấy được đã chờ hắn rất lâu. Nàng nhận nhiều quà như vậy, lại chạy tới hỏi xin hắn…
Hắn thì có gì tốt?
Hắn có chỗ nào đáng để nàng chờ?
Người nàng nên chờ hẳn là Chử Ngôn Đình, gia thế bọn họ mới tương đương. Hoặc là Đường Kiến Khê, người nọ khôi hài, cũng không phải dạng phàm phu tục tử.
Nếu không, cũng có thể là thế tử của Công, con trai của Hầu...
Duy chỉ không thể là hắn.
Nha đầu ngốc, ta không xứng!
...
Từ nhỏ đến lớn, hỉ nộ ái ố của Lục Thời đều giấu rất sâu, hắn sẽ không dễ dàng để người khác nhìn thấu tâm sự.
Không ai biết trong lòng hắn cất giấu sóng to gió lớn, chỉ có mình hắn biết, sau khi nói với nàng nhưng câu kia, trong lòng hắn đã đau thế nào.
Ngày đó qua đi, Đường Chi Vị bị bệnh, thái y nói là nhiễm phong hàn, dưỡng vài ngày là khỏi.
Bệnh này lại kéo dài một tháng.
Một tháng này, đừng nói hai tên nhóc ngốc Chử Ngôn Đình, Đường Kiến Khê, trăm phương ngàn kế dỗ dành tiểu sư muội bọn họ, đến cả phủ Thái tử cũng tặng đồ tốt đến.
Lục Thời lấy cớ bận rộn học hành, không đến thăm bệnh lần nào.
Lúc này hắn đã nhận được danh hiệu Bẩm Sinh, phải chuẩn bị hai năm sau thi vào khoa thi mùa xuân.
Tâm tư thiếu nữ rất nhạy cảm, từ đêm hôm đó về sau, bọn họ dường như hai con đường, một hướng trái, một hướng phải, dần dần đi xa.
Sau khi khỏi bệnh, nàng không đến thư phòng nghe giảng nữa, buổi tối dùng cơm, cũng đều ở trong viện của mình.
Nàng bắt đầu giống như một tiểu thư khuê các chân chính, bắt đầu không ra khỏi cửa một bước.
Thỉnh thoảng gặp ở trong phủ, nàng sẽ đoan đoan chính chính gọi một tiếng "Đại sư huynh", rồi xoay người rời đi, không nói thêm một câu.
Ánh mắt một người không giấu được, một người lãnh đạm cũng không giấu được.
Mỗi khi như vậy, trong lòng Lục Thời lại như có sóng to gió lớn, tựa đã một trận phiên giang đảo hải, phảng phất sóng to gió lớn kia lại nổi lên, đem hắn ném xuống đất.
Nỗi buồn của con gái không giấu diếm được Đường Kỳ Lệnh, cô nương lớn rồi, lại không có nương dạy dỗ, hắn làm như vậy ông cũng bó tay hết cách, chỉ lệnh cho hai người Chử, Đường ở bên cạnh nhiều một chút, thường xuyên khuyên bảo.
Ba người cùng tuổi, dần dần đến gần với nhau.
Trước đây đầu chơi cờ, giải đố, đối đôi, ném bình với hắn... bây giờ cũng đều đổi hai vị tiểu sư đệ.
Nàng không bao giờ tới chuồng ngựa nữa, Não Nhân Nhi trở thành con ngựa hoang vô chủ, thất hồn lạc phách giống như hắn vậy.
Lại qua hai tháng, nàng bị tên nhóc Đường Kiến Khê dụ thích luôn nghe kịch, thường xuyên nữ cải nam trang, lén lút chạy đến rạp hát.
Sau khi tiên sinh biết thì cũng chẳng làm gì được.
Đường gia tuy rằng phú quý, nhưng không thể ngày nào cũng mời gánh hát đến nhà, nàng là một cô nương, tuy nói nữ cải nam trang, nhưng cũng không phải chuyện lớn gì.
Nhưng lại không nỡ cấm không cho nàng xem, đành phải lập lời hứa với nàng là một tháng chỉ cải nam trang một lần.
Có một lần, hắn từ bên ngoài về nhà, vừa khéo gặp phải hai người đi nghe kịch về.
Nàng và Đường Kiến Khê đi rất gần nhau, vừa đi, vừa trò chuyện chuyện trong kịch, lúc đi ngang qua một gốc cây bạch quả, có lá rụng trên tóc nàng.
Đường Kiến Khê giữ chặt nàng, đưa tay lấy xuống, hai người nhìn nhau, tự bật cười.
Hắn ho một tiếng.
Hai người xoay người, một trước một sau gọi "Đại sư huynh", lại tiếp tục đi về phía trước, tiếp tục trò chuyện về vở kịch của bọn họ.
Chẳng ai quay đầu lại nhìn hắn một cái nữa.
Hắn rất bình thản trở lại trong phòng, nhưng bỗng nhiên giống như bị cái gì đó đè bẹp, lập tức ngồi xổm xuống.