“Tám năm ở giáo phường ti, nàng không biết.”
“Vì sao không cho nàng biết?” Yến Tam Hợp rũ mắt xuống: "Sau khi nàng biết, có thể khiến nàng có động lực sống sót!"
"Con sai rồi, con à.”
Đáy mắt Lục Thời kết một tầng sương.
"Nếu để cho nàng biết, nàng sẽ sống không nổi, hoặc là đập đầu chết, hoặc là dùng dây thừng treo cổ chết, hoặc là nuốt một khối vàng lúc trời đêm.”
Yến Tam Hợp nghẹn họng nhìn trân trối, rất lâu mới tìm được giọng nói của mình.
“Là nàng không muốn liên lụy đến ngươi sao?”
“Ta nhớ rõ Cửu cô nương Quý phủ, là tự sát ở trong ngục.”
Yến Tam Hợp nhìn Bùi Tiếu một cái: “Phải.”
"Tại sao nàng không thể sống sót?" Lục Thời cười gằn: "Chỉ bởi vì nàng bị nam nhân làm nhục một chút, nghe người bên ngoài nói vài câu mát mẻ, bị nương ruột nhà mình mắng vài câu sao?"
Mí mắt Tiểu Bùi gia giật giật: “Đó là vì sao?”
Lục Thời gằn từng chữ: “Không yêu, không hận, không hy vọng, không vướng bận, còn phải chịu sỉ nhục, không bằng chết đi cho rồi.”
Yến Tam Hợp nghe ra thâm ý trong lời này: “Ý của ngươi là, nàng hận ngươi, cho nên cố chống đỡ đến tám năm sau?"
"Yến cô nương, nếu như ngươi vốn là người trên đỉnh Thanh Vân, duỗii tay ra là có thể chạm tới bất cứ thứ gì, cuối cùng rơi vào giáo phường ti, dựa cửa bán nụ cười…” Lục Thời nghiêm túc nhìn nàng: "Ngươi có thể sống nổi không?”
“Ta...” Yến Tam Hợp: "Vì thâm thù đại hận, có lẽ ta sẽ cắn răng sống sót.”
“Có thể sống được bao nhiêu năm?” Lục Thời bình tĩnh nói: "Một năm, hai năm, ba năm, bốn năm, năm năm...”
Yến Tam Hợp bị những con số liên tiếp này làm cho kinh ngạc, lập tức hiểu được...
Nàng là một người không có trí nhớ.
Ký ức của nàng là nhờ vào từng giấc mộng sau mỗi lần hóa niệm giải ma.
Nàng chờ đợi mỗi một tâm ma đến, nàng phá giải chúng nó, đóng quan tài lại cho từng người chết…
Tâm ma cho nàng hy vọng được sống, việc tìm gốc rễ của mình cho nàng hy vọng sống, việc điều tra ngọn lửa lớn kia cho nàng hy vọng sống.
Nếu như không có những thứ này... Nàng không thể kiên trì được nhiều năm như thế.
Mà thứ chống đỡ cho một người từ đỉnh Thanh Vân, cuối cùng lưu lạc thành kỹ nữ sống sót, chỉ dựa vào chút hy vọng tiền thái tử thượng vị là không đủ.
Nàng có thể sống sót qua một năm, hai năm... Tuyệt đối không thể đến tám năm.
Còn phải thêm vào sự ruồng bỏ của người trong lòng.
Lục Thời, một tên thư sinh nghèo, nhờ Đường gia mà từng bước đi đến bây giờ, cùng nàng hẹn ước trăm năm, tự tay xây cho nàng một lầu kịch, người nguyện một lòng bạc đầu giai lão, mãi mãi không rời xa…
Kết quả không chỉ không cứu nàng, không cứu Đường gia, mà còn giống như con rùa đen rụt đầu tránh xa, không có đôi câu vài lời, thì đổi lại là ai cũng sẽ không cam tâm?
Ai có thể không hận chứ?
Vì thế, Yến Tam Hợp trả lời câu hỏi vừa rồi của Lục Thời.
"Vụ án Đường gia, là sự không cam lòng là chết không nhắm mắt; bị đại nhân ruồng bỏ, là nỗi hận khắc cốt ghi tâm; cộng thêm hi vọng ở thái tử, chỉ có ba điều này, mới chống đỡ Đường Chi Vị ở nơi như Giáo Phường Ti, kéo dài hơi tàn mà sống sót."
Ánh mắt Lục Thời sâu không thấy đáy: "Con à, con thật sự rất thông minh.”
Yến Tam Hợp được khen cũng không thấy vui vẻ.
Bởi vì Yến Hành, nên nàng luôn cảm thấy chút chuyện tình yêu giữa nam nữ, đều tràn ngập tính toán và lợi dụng, đều mục đích và mưu đồ riêng.
Nhưng chưa từng nghĩ thế gian này còn có một Lục Thời.
“Như vậy, nàng biết được khổ tâm của ngươi là lúc nào? Là lúc đến Am Thủy Nguyệt sao?”
"Nếu như ta đoán, nàng đã biết từ năm thứ sáu ở giáo phường ti, các ngươi có tin không?”
Tiểu Bùi gia chờ không kịp hỏi một tiếng: "Vì sao?”
“Bởi vì hắn không thành thân.” Yến Tam Hợp: "Người khác chỉ biết hắn không thành thân, là bởi vì mệnh căn hỏng. Chỉ có Đường Chi Vị biết, mệnh căn hắn không hề hỏng.”
Tiểu Bùi gia đỏ lên: "Ai da, bọn họ còn chưa thành thân, đã...”
“Bùi Minh Đình.” Yến Tam Hợp cảm thấy tên nhóc này mà còn nói thêm một chữ, thì chính là vũ nhục lão đại nhân.
“Nếu mệnh căn hắn hỏng, tiên sinh của hắn có thể yên tâm để hắn ở rể sao?”
Tiểu Bùi gia liếc trộm Lục Thời một cái, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Dù thế đạo này thay đổi ra sao, nửa người dưới của nam nhân muốn chút chuyện rách nát kia, cũng sẽ không thay đổi.
Sáu năm sau, Lục Thời ba mươi lăm, không thê tử không con, vẫn cô đơn một mình, với sự thông minh của Đường Chi Vị, chắc chắn có thể suy nghĩ ra điều gì đó.
Mà lúc đó, nàng đã không muốn chết nữa, bên ngoài giáo phường ti, có một người đang khổ sở chờ đợi nàng, nếu nàng chết, người kia phải làm sao bây giờ?
Con người một khi có vướng bận, thì không thể chết được.
Lúc này, Yến Tam Hợp lại hỏi: "Lão đại nhân, mấy năm ngươi không ở kinh thành, ngoại trừ làm Ngự Sử, có phải còn âm thầm điều tra vụ án Đường Kỳ Lệnh hay không?"
Lục Thời thẳng thắn thừa nhận: "Đúng!”
Yến Tam Hợp: "Điều tra được gì rồi?”
Lục Thời đáp lại hai chữ: "Rất nhiều.”
Yến Tam Hợp: "Có thể nói cụ thể không?”
Lục Thời: "Cụ thể, các ngươi không cần phải biết.”
Yến Tam Hợp: "Lục đại nhân lại muốn bảo vệ chúng ta ư?”
Lục Thời: "Ừ.”
Thấy hắn không chịu nói, Yến Tam Hợp chỉ có thể hỏi: "Cho nên Nghiêm Như Hiền, Lý Hưng đều là người hãm hại Đường Kỳ Lệnh năm đó?"
Lục Thời: "Về chuyện này, ta chỉ có thể trả lời các ngươi một câu: Lý Hưng là chó của Nghiêm Như Hiền, năm đó hắn ở hậu viện Đường gia, từng vu hãm ta nên bị đại tiểu thư đuổi ra khỏi Đường gia.”
Yến Tam Hợp vội quay mặt qua, nhìn Tạ Tri Phi.
Mí mắt Tạ Tri Phi tự dưng nhảy một cái, sau đó khẽ gật đầu với Yến Tam Hợp.
“Lý Hưng là chó của Nghiêm Như Hiền, Nghiêm Như Hiền là chó của ai?”
Không cần hỏi nữa, đáp án đã rất rõ ràng rồi.
“Lão đại nhân.”
Yến Tam Hợp vẫn còn nghi vấn.
"Ta không hỏi Nghiêm Như Hiền, không hỏi Lý Hưng, cũng không hỏi người sau lưng bọn họ, ta chỉ hỏi bên trong nội trạch Đường gia, ai là nội tặc?”
Ánh mắt Lục Thời lạnh lẽo: “Làm sao ngươi biết Đường gia có nội tặc?”
“Người nọ nói là chứng cứ xác thực, là thiết án, vậy có nghĩa là đề thi bị rò rỉ từ trong tay Đường Kỳ Lệnh.” Yến Tam Hợp cười gằn: "Không có nội tặc, thì sao đề thi bị tiết lộ? Việc này chắc chắn phải nội ứng ngoại hợp mới được.”
Lục Thời đột nhiên hỏi ngược lại: "Ngươi đoán xem?”
Yến Tam Hợp lắc đầu.
“Đoán không ra, về Đường gia, ta chỉ biết cha con Đường Kỳ Lệnh, ba huynh đệ các ngươi, còn có một Lâm Bích.” Lục Thời hừ một tiếng: “Ngay trong những người này.”
Tiểu Bùi gia quá sợ hãi: "Cái gì?”
Tạ Tri Phi kinh hô: "Sao có thể?”
Trái tim Yến Tam Hợp run lên: “Là, là Lâm Bích sao?”
Lục Thời lạnh lùng nhìn Yến Tam Hợp: "Vì sao ngươi cảm thấy là nàng?”
“Không biết.” Yến Tam Hợp giật mình sửng sốt: “Cứ cảm thấy cái chết của nàng, không đúng lắm.”
Lục Thời đột nhiên đứng lên, đi tới bên cạnh Yến Tam Hợp, bàn tay to đè lên vai nàng, hỏi: "Có chỗ nào không đúng?"
Yến Tam Hợp có thể nhận thấy tay hắn đang run rẩy, nghĩ thầm: ta có thể đoán đúng hay không?
“Đường Kiến Khê nói, nàng vì chăm sóc Đường Chi Vị, nên không lập tức thành thân với Chử Ngôn Đình. Nàng che chở cho Đường Chi Vị như vậy, cứ cảm thấy không nên dễ dàng tìm đến cái chết như vậy. Huống chi, tương lai nàng cũng phải đến giáo phường ti, kết cục cũng là bị người chà đạp, có gì khác nhau đâu?”
Nếu chuyện này rơi lên người nàng và Lý Bất Ngôn, thì chẳng ai rời bỏ ai, cho đến còn lại chút hơi thở cuối cùng.