Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 475: Chua
Vẫn là cây đào kia, dưới cây đào vẫn là hai người.
"Yến Tam Hợp." Hàn Hú tức giận: "Ngươi nghĩ vì sao ta lại đi ngăn họ, là vì không cho họ tìm ngươi sao?"
Yến Tam Hợp: "Ta biết."
"Còn muốn sống nữa không hả?". Đọc 𝐭𝘳𝓊𝗒ệ𝓷 ch𝓊ẩ𝓷 khô𝓷g q𝓊ả𝓷g cáo { T𝘳UmT𝘳𝓊𝗒𝗲𝓷.𝒱𝙉 }
"Muốn!"
"Muốn sống mà còn làm?"
"Hai nguyên nhân." Yến Tam Hợp vươn hai đầu ngón tay: "Năm đó ngươi quỳ xuống cầu xin ta, nếu ta không đồng ý với ngươi, ngươi sẽ như thế nào?"
Hàn Hú ngơ ngẩn, không ngờ nàng lại hỏi như vậy.
Nếu như Yến Tam Hợp không đồng ý, hắn sẽ chết, trên đời cũng không còn Hàn Gia Bảo.
"Thứ hai, mỗi lần giải một Tâm Ma, ta có thể nhớ lại một chút thân thế." Yến Tam Hợp: "Người không có gốc, chỉ như cây bèo, trời đất rộng lớn nhưng chẳng có chỗ để dung thân?"
Hàn Hú càng cả kinh.
"Đây là chút bí mật cuối cùng của ta, đều nói cho ngươi biết rồi đó." Yến Tam Hợp thấp giọng nói: "Còn ngăn không?"
"Ngăn!" Trong mắt Hàn Hú dâng trào cảm xúc khó có được: "Một người đến mạng cũng không có thì còn tìm cái gì nữa?"
"Hàn Hú." Yến Tam Hợp hít sâu một hơi.
"Ngươi rõ ràng là một cô nương, vì Hàn Gia Bảo nên không thể không nữ cải nam trang, cả đời không thể kết hôn, không thể sinh con, không thể để lộ mặt thật trước mặt người đời, vì sao ngươi còn cam tâm tình nguyện?"
Hàn Hú: "..."
"Bởi vì ngươi họ Hàn, ngươi không có lựa chọn; mà ta là người giải ma, ta cũng thế không có lựa chọn, ta không thể nào thực sự thờ ơ nhìn từng người Chu gia chết đi."
Giọng nói nàng trầm xuống: "Hàn Hú, ta sợ chết, ta muốn chạy trốn, nhưng cuối cùng rồi ai cũng phải chết."
"Yến Tam Hợp, nếu như Lý Bất Ngôn ở đây, nàng có ngăn không?"
"Không." Ngữ khí Yến Tam Hợp chắc chắn: "Nàng sẽ chỉ nói, ngươi cứ chết trước, ta sẽ đến sau."
Hốc mắt Hàn Hú nóng lên, sương mù trong nháy mắt bịt kín đồng tử.
Hồi lâu, hắn nói: "Thứ nhất, phải để Lý Bất Ngôn không rời ngươi một tấc; thứ hai, nếu gặp chuyện gì khó thì phải tìm ta trước."
Yến Tam Hợp nhìn hắn, cong môi cười: "Được!"
Trước cửa nhà.
Chu tam gia lo lắng trùng trùng: "Ta nói Tam gia nè, Yến cô nương không phải sẽ lật lọng chứ?"
Nghĩ gì vậy?
Tạ Tri Phi cười gằn: "Nàng xưa nay đều nhất ngôn cửu đỉnh."
Chu tam gia thầm nghĩ nếu như nàng nhất ngôn cửu đỉnh, thì ta cũng sẽ không tức đến ngất đi.
"Nhưng ta thấy vị Hàn công tử kia và Yến cô nương quan hệ rất không tầm thường?" Tạ tam gia ngươi còn phải đứng qua một bên mà.
"Lỡ như..."
Chu tam gia nhìn Tạ tam gia, không dám nói tiếp, móc ba văn tiền trong ngực tự tính cho mình một quẻ.
Tạ Tri Phi tức giận cắn răng, nuốt một ngụm nước chua, nói với Đinh Nhất, Chu Thanh: "Ban đêm lên thôn trên hỏi thăm thứ, mấy ngày nay Yến cô nương và họ Hàn kia đã làm gì?"
Đinh Nhất thấy ngực gia mình phập phồng, vội vàng khuyên: "Gia à, Yến cô nương ánh mắt không kém như vậy đâu, khuôn mặt họ Hàn kia..."
"Cút cho gia!" Tạ Tri Phi gầm nhẹ một tiếng.
Là lo lắng bọn họ cô nam quả nữ sao?
Hắn là muốn hỏi thăm có chuyện gì khiến Yến Tam Hợp vội vàng bận rộn, ngàn dặm xa xôi chạy về đây.
Tên ngu này!
...
Chu tam gia vừa bói xong, khóe miệng vui sướng còn chưa kịp giương lên thì đã thấy Yến Tam Hợp đến gần, nghiêm mặt nói: "Đêm nay các ngươi nghỉ ngơi trước, sáng mai giờ Sửu hai khắc đúng giờ xuất phát, tất cả cưỡi ngựa, tranh thủ thời gian một tháng chạy về kinh thành."
Vậy coi như là đồng ý rồi sao?
Chu tam gia thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận nói: "Yến cô nương, mông ta..."
Còn mông nữa?
Yến Tam Hợp lạnh lẽo nói: "Trong phủ đã chết hai người rồi."
Chu tam gia vừa nghe lời này, lại cảm thấy trời đất trước mắt quay cuồng: "Vậy Nhị tẩu ta..."
"Là ai ta không biết." Yến Tam Hợp ngắt lời: "Ta chỉ biết đây chỉ là mới bắt đầu thôi, hai mạng người vẫn chưa kết thúc đâu."
Ôi chao trời ơi...
Chu tam gia kêu r3n một tiếng, người lại mềm nhũn, hai thị vệ phía sau vội lên đỡ lấy.
Tạ Tri Phi cũng hít sâu một hơi: "Yến Tam Hợp, hay bây giờ chúng ta xuất phát luôn đi?"
"Dục tốc bất đạt."
Yến Tam Hợp quay đầu, nhìn đám người thím Thạch đang hóng chuyện.
"Thím Thạch, quy củ cũ, giúp ta chuẩn bị lương khô một tháng, phần cho tám người."
"Được, được, lập tức đi chuẩn bị."
"Nhớ trả tiền, hai trăm lượng."
Yến Tam Hợp nói với Tạ Tri Phi một câu, rồi đi cùng Hàn Hú trước sau vào thư phòng.
Tiếng đóng cửa truyền đến, tim Tạ Tri Phi cũng đau theo.
Hay là để Đinh Nhất tối nay đi tìm hiểu thử, cô nam quả nữ bọn họ, mấy ngày nay đã làm gì?
Sao lại ngứa tim ngứa phổi như vậy chứ!
...
Lương khô chỉ chuẩn bị một tháng, ý là đường trở về còn phải gấp hơn.
Gấp thế nào thì trong lòng mọi người đều biết, chỉ sợ không được ngủ nghỉ rồi.
Tạ Tri Phi ra lệnh cho mọi người đi rửa mặt, thay quần áo, ăn cơm no, lại thương lượng với Chu tam gia, nếu còn không được nữa thì hắn và Yến Tam Hợp sẽ về kinh trước, Chu tam gia ngồi xe ngựa về trễ một chút cũng được.
"Không được, không được." Chu tam gia lắc đầu liên tục: "Việc này vốn là chuyện của Chu gia ta, ta hồi kinh với các ngươi."
"Ngươi đã nói như vậy, chuẩn bị sẵn sàng tinh thần đi, dù sao đoạn đường này sẽ không dễ chịu, về sau cũng đừng kêu khổ kêu mệt."
Khuôn mặt già nua của Chu tam gia nóng lên: "Ngươi nói với Yến cô nương, đi nhanh mấy cũng được, ta có chết cũng sẽ không kéo chân nàng."
"Được."
Tạ Tri Phi chỉ chờ câu này, chạy tới gõ cửa thư phòng.
Yến Tam Hợp hỏi: "Chuyện gì?"
Tạ Tri Phi liếc nhanh vào trong phòng, rõ ràng trong lòng rất chua chát, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh nói: "Mệt không, nếu không mệt thì dẫn ta đi dạo xung quanh đi."
"Ngươi không mệt sao?" Yến Tam Hợp nhìn đôi mắt thâm đen của hắn: "Căn nhà này không chạy được đâu, ngươi ngủ trước đi, nghỉ ngơi cho khỏe."
Tạ Tri Phi: "Ngủ ở đâu?"
Yến Tam Hợp: "??"
Tạ Tri Phi vô tội: "Ngươi cũng biết ta kén chọn, chỗ không sạch sẽ thì ta không ngủ được."
Đến nước này rồi, ngươi còn có muốn kén cá chọn canh sao?
Yến Tam Hợp chỉ vào phòng đối diện: "Ngủ ở đó đi."
Tạ Tri Phi quay đầu nhìn, thân thể không nhúc nhích: "Phòng kia... Của ta."
"Vậy còn ngươi?"
"Ta ở thư phòng ngủ tạm một đêm."
"Ta ngủ thư phòng, ngươi ngủ trong phòng." Tạ Tri Phi bước vào trong.
Thân hình hắn cao lớn, gần như là đi qua sát mặt Yến Tam Hợp, xiêm y trên người đã nhiều ngày không thay, bụi bặm mồ hôi phả vào mặt, Yến Tam Hợp cảm thấy hô hấp mình chợt thoải mái.
Cảm giác tồn tại của người này, sao lại lớn như vậy?
Tạ Tri Phi đi tới trước cửa sổ, đôi mắt hoa đào nhìn Hàn Hú, sau đó ngồi xuống giường.
Nếu như giờ này có Tiểu Bùi gia ở đây, chắc chắn sẽ chua ngoa nói một câu: Tạ Ngũ Thập, ngươi xem cái nết của minh người, có khác gì chó đi tiểu đánh dấu địa bàn không?
Nếu trên mặt Hàn Hú không có lớp da người, thì thật sự rất muốn cười.
Rõ ràng, vị gia kia là đang ghen với hắn.
Cũng rõ ràng, người này có ý với Yến Tam Hợp.
Hắn cố ý đi tới bên cạnh Yến Tam Hợp, xoa đầu nàng: "Ta đi trước, trở về kinh thành sẽ liên lạc."
Vừa rồi hai người trốn ở thư phòng, là đang nói chuyện mỗi người đi một ngả.
Hàn Hú còn phải ở lại phủ Vân Nam thêm vài ngày nữa, sau đó lại đi lên phía bắc, thị sát các phân bộ, không thể đồng hành với bọn họ được.
Yến Tam Hợp gật đầu nói: "Ta tiễn ngươi."
"Được." Hai người một trước một sau đi ra khỏi thư phòng.
Sắc mặt Tạ Tri Phi âm trầm, nhìn về phía cửa không nói một lời.
Lại bắt đầu ngứa tim ngứa phổi rồi.
Có nên để Đinh Nhất đến bắt tên tiểu nhân họ Hàn, sau đó mỗi ngày đâm hắn một vạn châm hay không?