Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 484: Hầm băng
Yến Tam Hợp hóa niệm giải ma, đã từng gặp muôn hình muôn vẻ người.
Cái vị ở cửa viện kia, Yến Tam Hợp chưa từng gặp qua.
Nếu gương mặt tuấn tú của Tạ tam gia có thể mê đảo vô số cô nương tiểu tức phụ, con vị trước mắt này, lúc hắn còn trẻ, hẳn là còn xuất chúng hơn Tạ tam gia.
Cho dù hiện tại gầy như cây gậy trúc, nhìn hơi già, nhưng ngũ quan tinh xảo nói cho Yến Tam Hợp: Người này từng có một túi da tốt.
Chu Viễn Chiêu quay đầu nói với Yến Tam Hợp: "Là đại ca ta."
Yến Tam Hợp hơi giật mình, Chu đại gia và hai huynh đệ của hắn bộ dạng hoàn toàn không giống nhau. Thử đọc 𝘵ruyệ𝑛 khô𝑛g quả𝑛g cáo 𝘵ại — Trù𝗆Truy ệ𝑛﹒𝙑N —
"Đại ca ngươi giống ai?"
"Cha ta."
Nói như vậy, túi da của Chu lão gia cũng rất tốt.
Yến Tam Hợp đến gần lại phát hiện, làn da Chu lão đại khác với màu trắng của người thường, thậm chí trắng đến hơi không bình thường, nhưng con ngươi lại đen lạ thường, vừa đen vừa sâu.
Yến Tam Hợp đang đánh giá Chu lão đại, Chu lão đại cũng đang đánh giá nàng.
Dù là trong lòng hắn đã dự đoán rất nhiều lần, cũng không ngờ bà đồng này là có dáng vẻ yếu đuối, lạnh lùng như vậy.
"Yến cô nương, cuối cùng cũng trông mong được ngươi rồi."
"Tại sao lại bày trận pháp trong phủ?"
Giọng nói của hai người gần như đồng thời vang lên.
Chu Viễn Mặc không ngừng cười.
"Yến cô nương ở phủ Vân Nam xa xôi, tâm ma của phụ thân ta lại hung hiểm như vậy, trong nhà chết hết người này đến người khác, ta và nhị đệ cũng hết cách, nên mới bày trận pháp ngăn sát khí ở trong phủ."
Hắn lại nói: "Cô nương cũng biết, Chu gia chấp chưởng Khâm Thiên Giám, biết một ít kỳ môn độn giáp."
"Có tác dụng không?"
"Ít nhất bây giờ ta còn thở được."
Chu Viễn Mặc ôm quyền với Yến Tam Hợp, áy náy nói: "Không ra ngoài đón cô nương, kính xin cô nương thứ lỗi, sức khỏe ta không thích hợp đi ra Chu phủ, nhị đệ ta gần đây cũng rất ít gặp người."
Yến Tam Hợp thản nhiên nhìn hắn, không nói gì.
Chu Viễn Mặc lại ôm quyền với Tạ Tri Phi: "Tạ tam đệ, đoạn đường này vất vả rồi."
"Không có gì." Tạ Tri Phi đáp lễ: "Chu đại ca có vẻ gầy đi rất nhiều."
Chu Viễn Mặc chỉ cười khổ.
Hắn vẫn còn thở, nhưng người lại gầy đi từng ngày, trận pháp hung hiểm nhất là một con dao hai lưỡi, ngăn sát khí cũng cắn trả chính mình.
"Không cần hàn huyên nữa." Yến Tam Hợp thúc giục: "Xuống xem đi."
Chu Viễn Mặc quét mắt nhìn người phía sau Yến Tam Hợp, chẳng lẽ cả đám đều đi theo chiêm ngưỡng thi thể phụ thân sao?
"Yến cô nương, ngươi xem..."
"Bọn họ đều là người của ta."
Nghe chưa, chúng ta đều là người của bà đồng, Tiểu Bùi gia kiêu ngạo ngẩng đầu lên.
"Chu đại ca." Tạ Tri Phi mở miệng: "Đều là người trong nhà, không cần đề phòng, không chừng ta và Minh Đình còn có thể giúp được."
Chu Viễn Mặc vừa nghe lời này, cầm lấy đèn lồ ng trắng đặt trên mặt đất: "Đi theo ta."
Chu Thanh và Hoàng Kỳ không đi theo, mà đứng canh giữ ở cửa.
Hai người bọn họ chẳng qua chỉ là hạ nhân, cho dù Yến cô nương có nói giúp họ thì họ vẫn phải có sự tự giác của một hạ nhân nên có.
Lý Bất Ngôn thì mặc kệ, đi sau Yến Tam Hợp.
Hầm băng ở dưới lòng đất.
Mọi người theo bậc thang đi xuống, càng đi càng thấy hàn khí dày đặc.
Tiểu Bùi gia vừa thấy Hoàng Kỳ không đi theo, chỉ có thể đi theo bước chân của Lý Bất Ngôn, lỡ như có cái gì, thì ở bên cạnh tên phá đám này là an toàn nhất.
Tạ Tri Phi cũng không cảm thấy sợ, ánh mắt nhìn chằm chằm Yến Tam Hợp, hắn còn phải để tâm đ ến Tạ Nhi Lập bên cạnh.
Tạ Nhi Lập tuy rằng đã trải qua tâm ma của Yến Hành, nhưng vẫn là lần đầu tiên thăm dò người chết, trong lòng vẫn có hơi sợ.
Đi hết một bậc thang cuối cùng, thi thể Chu lão gia mới xuất hiện trước mắt.
Ba cái băng ghế, kê một cái ván cửa, trên ván cửa là Chu lão gia, xung quanh đều là băng lạnh.
Tạ Nhi Lập vừa nhìn thấy thì đã toát mồ hôi lạnh.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn xuống hầm băng, thường ngày đều là hai vị đại cữu ca xuống xem.
So với ngày vừa qua đời, khuôn mặt và bàn tay tr@n trụi của nhạc phụ đều đã biến thành màu đen u ám.
Sao lại như vậy?
Chu Viễn Mặc đi tới gần, cúi đầu nói: "Yến cô nương ngươi xem, thân thể càng ngày càng đen."
"Đó là bởi vì thời gian trì hoãn quá lâu." Yến Tam Hợp khẽ nhíu mày: "Ngươi tránh ra đi."
Chu Viễn Mặc vội vàng nhường vị trí gần nhất, Yến Tam Hợp thuận thế đứng qua.
Mới vừa đứng vững, chỉ thấy trên người Chu lão gia không ngừng tỏa ra sương đen nồng đậm, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều, giống như dã thú đói khát vô số ngày, lập tức nhào tới trên người Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp trong nháy mắt đã bị sương mù đen cắn nuốt, không bỏ sót một sợi tóc.
"Yến Tam Hợp." Tạ Tri Phi cả kinh thốt lên.
Lúc trước thăm mộ Quý lão phu nhân và Tĩnh Trần, hắn đều ở bên cạnh, chỉ là một người cách gần một chút, một người cách xa một chút.
Nhưng xa hơn nữa, hắn cũng thấy rõ ràng.
Không có một đám sương mù đen nào bảo phủ lấy Yến Tam Hợp như vậy cả.
"Xuỵt!"
Lý Bất Ngôn trừng mắt nhìn hắn, ý bảo hắn không nên nói chuyện, kẻo làm phân tâm Yến Tam Hợp.
Vừa quay đầu, hơn nửa người tiểu Bùi gia đang núp ở phía sau mình, nửa cái đầu cẩn thận thò ra.
Nương nó, nam nhân này sao nhát gan thế!
Lúc sương đen bao vây lấy Yến Tam Hợp, Tạ Nhi Lập không thấy có gì, nhưng tiếng hét của lão tam lại khiến tim hắn run lên.
Hai gia nhà họ Chu đứng trước mặt Tạ Nhi Lập, thì liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ khiếp sợ.
Yến Tam Hợp trong sương đen, thực ra không hề nghe thấy tiếng Tạ Tri Phi kêu.
Đám sương đen này khí thế hung hãn, cách ly nàng với tất cả xung quanh, Yến Tam Hợp rõ ràng có thể cảm giác được oán khí nồng đậm trong sương đen.
Đừng nóng vội, đừng nóng vội, ta tới đây.
Nàng hít sâu một hơi, vươn tay, muốn giống như thường ngày, đưa lòng bàn tay che lên mắt người chết, bỗng nhiên, nàng phát hiện có điều không đúng.
Trong đám sương đen này không có Chu lão gia.
Người khác sao?
Yến Tam Hợp chợt hoảng sợ.
Đúng lúc này, sương đen cuồn cuộn xông lên, một sức mạnh cực lớn tập kích, đồng thời, một sức mạnh khắc lại kéo nàng ở phía trước.
Yến Tam Hợp căn bản không thể đứng vững, cả ngươi lảo đảo tiến lên phía trước.
"Phụt..."
Yến Tam Hợp cảm giác cơ thể mình bị cái gì đã đâm thủng, bỗng dừng chân lại.
Lúc một khắc đó, sức mạnh quái quỷ trước sau bều biến mất.
Nàng theo bản năng ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua, huyết sắc cuối cùng trên khuôn mặt vốn đã tái nhợt chợt biến mất sạch sẽ.
Đây là một nơi hoang dã vô biên, đường chân trời kết nối với chân trời, tỏa ra ánh sáng trắng ảm đạm.
Xa xa có một gốc cây vô cùng to lớn, trên cây không có một chiếc là nào, chỉ có thân cây trụi lủi và cành cây.
Dưới tàng cây hình như đang có một người nằm đó, không nhúc nhích, Yến Tam Hợp quyết định đi qua nhìn thử.
Nàng đi rất nhanh, cách cái cây kia càng ngày càng gần, lúc sắp đến thì đột nhiên dừng bước.
Dường như có thứ gì đó đang nhìn nàng.
Yến Tam Hợp ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt nhỏ tròn trịa.
Là một con quạ đen, toàn thân đều đen xì, dừng ở trên cành cây, nó có một đôi mắt rất giống mắt người, trong đôi mắt lộ ra vẻ âm trầm và lạnh lùng, rất khó chịu nhìn Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp yên lặng nhìn nó một hồi, tiếp tục đi về phía trước.
Đi vào, mới phát hiện người nằm dưới tàng cây là Chu lão gia.
Điều khác biệt duy nhất đó là....
Đôi mắt Chu lão gia vốn đang nhắm kia, không biết đã mở ra từ lúc nào.