Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 506: Thức tỉnh
Chu Viễn Mặc còn chưa kịp phản ứng "Âm giới" là cái thứ gì thì đám quạ trên cây phía xa đã "Rào" một tiếng, đồng loạt bay về phía Yến Tam Hợp bọn họ.
Thiên điểu cùng bay, đông nghịt không kẽ hở.
Chu Viễn Mặc dù hiểu được những thứ âm tà kia, nhưng cũng bị dọa mất nửa cái mạng.
"Mau ra sau lưng ta."
Yến Tam Hợp kêu to một tiếng, đồng thời lấy dao găm trong tay áo ra.
Chu Viễn Mặc sao còn đi nổi nữa, hai chân hắn mềm nhũn như bông vải, gần như là lăn trên mặt đất, mới bò tới bên chân Yến Tam Hợp.
Đám quạ bay đến trước mặt Yến Tam Hợp, phút chốc đã dừng lại.
Lúc này, Yến Tam Hợp mới phát hiện, ánh mắt của mỗi một con quạ đen đều cực kỳ giống mắt người.
Rất tối, rất sâu, rất lạnh.
Bị mấy ngàn đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm, cho dù lá gan của nàng có lớn hơn nữa, cũng cảm thấy ớn lạnh.
Quạ đen dẫn đầu nhìn Chu Viễn Mặc trên mặt đất một hồi, lại liếc mắt nhìn Yến Tam Hợp, hình như có hơi kiêng kỵ.
Chu Viễn Mặc run rẩy bò dậy, thân thể dựa sát Yến Tam Hợp, nhỏ giọng nói: "Hình như chúng sợ ngươi."
"Vậy sao?"
Yến Tam Hợp không hề nghĩ ngợi, bước về phía trước một bước.
"Rào" một tiếng, đám quạ đồng loạt lui về phía sau một bước.
Yến Tam Hợp lại đi về phía trước, đám quạ lại đi về phía sau.
Cho nên, vừa rồi đám quạ là muốn xông tới cắn xé Chu Viễn Mặc... Thứ âm giới không nên xuất hiện ở nhân loại.
Hoang dã không tiếng động;
Một vùng tĩnh mịch.
Hai người và mấy ngàn con quạ đen cứ giằng co mãi như vậy.
Chuyện gì xảy ra dưới đó?
Yến Tam Hợp không biết.
Âm giới và âm phủ khác nhau, nó là khu vực nằm giữa dương gian và âm phủ, trong lòng người chết có tâm ma, không chịu đi vào âm phủ, chỉ có thể dừng lại ở âm giới.
Người giải ma như nàng, chỉ có thể ở lại âm giới một chốc thôi.
Yến Tam Hợp hơi nghiêng đầu, liếc nhìn Chu Viễn Mặc.
Chu Viễn Mặc lúc này cực kỳ thống khổ.
Hắn quá lạnh, lạnh đến nỗi xương cốt cũng cảm thấy đau đớn.
"Phải tìm cách thoát khỏi đây." Yến Tam Hợp nói rất nhỏ: "Nếu không ngươi sẽ chết cóng."
Vừa dứt lời, màu sắc phía chân trời đột nhiên thay đổi, một vầng trăng máu chợt xuất hiện trên không.
Đám quạ chợt xao động, cả đám vỗ cánh muốn xông tới Yến Tam Hợp.
"Yến cô nương..." Chu Viễn Mặc sợ tới mức sởn gai ốc: "Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?"
Ánh mắt căng thẳng của Yến Tam Hợp buông lỏng.
Vậy thì chỉ có một cách.
Nàng rút dao găm ra, nhẹ nhàng rạch một đường vào ngón trỏ.
Một giọt máu rơi xuống đất.
Giữa chân trời, phong vân đột ngột biến đổi.
Đám quạ "Rào" một tiếng tản đi, vầng trăng máu trong nháy mắt ẩn vào bầu trời đêm.
Chu Viễn Mặc chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, hắn giống như bị một sức mạnh rất lớn cuốn vào trong bóng tối vô cùng vô tận kia.
"Yến cô nương, cứu ta."
Nhưng kêu đã muộn rồi.
Hơn nửa người Chu Viễn Mặc đã bị cuốn vào, sự lạnh lẽo không lời lan từ ngực hắn ra khắp thân thế.
Xong rồi, hôm nay ta phải chết ở đây rồi.
Đúng lúc này, một bàn tay nhỏ lạnh như băng nắm lấy hắn.
"Chu Viễn Mặc, nắm chặt ta, không được buông ra."
Trong nháy mắt ý thức mất đi, bên tai hắn truyền đến giọng nói của Yến Tam Hợp.
...
Lý Bất Ngôn cảm thấy mình sắp chết.
Là bị ép chết.
Sương đen nhấp nhô, lần lượt nổi lên, bên trong xen lẫn tiếng gió vù vù nuốt xuống.
Không đúng!
Nghe kỹ thì hình như không phải là tiếng gió.
Hình như là...
Trăm ngàn con quỷ đang gào khóc.
Lý Bất Ngôn xưa nay không sợ trời, không sợ đất.
Sau khi nương chết, nàng đi theo Yến Tam Hợp, đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện quái quỷ như vậy, bị dọa đến mất hồn mất vía.
Thầm nghĩ, biết thế đã lấy bùa của Tiểu Bùi gia rồi, kinh chú gì cũng lấy hết tới đây.
Lỡ có tác dụng thì sao?
Ngay khi Lý Bất Ngôn chờ đến mức lòng nóng như lửa đốt, thì tiếng nức nở đột nhiên biến mất, sương đen lập tức tản đi.
Lý Bất Ngôn thả lỏng, còn chưa kịp vui mừng đã kêu lên một tiếng.
"Yến Tam Hợp!"
"Chu lão đại!"
Yến Tam Hợp và Chu Viễn Mặc ngã trên mặt đất, hai người đều nằm im ru không tiếng động.
Lý Bất Ngôn thu nhuyễn kiếm trong tay vào bên hông, bước lên bế Yến Tam lại, sau đó vội đi lên bậc thang.
Ra khỏi hầm băng, nàng chạy vài bước lại phát hiện có gì không đúng, lúc này cất tiếng hét lớn: "Người đâu a, mau tới đây."
"Bùi thái y, Bùi thái y đâu..."
"Nương nó, người đi đâu cả rồi?"
"Lý cô nương, Lý cô nương." Chu Viễn Mặc thất tha thất thểu đuổi theo.
Lý Bất Ngôn xoay người, hỏi như pháo liên hoàn.
"Sao ngươi lại tỉnh rồi? Sao ngươi lại không bị gì? Vậy Yến Tam Hợp sao lại té xỉu ở dưới đấy? Vừa rồi trong sương đen đã xảy ra chuyện gì?"
Mặt Chu Viễn Mặc xanh mét, không trả lời được một câu nào.
"Đại ca, đại ca!" Đúng lúc này, Chu lão nhị chạy vội tới: "Nương tỉnh rồi, tam đệ muội cũng tỉnh rồi."
Chu Viễn Mặc theo bản năng hỏi: "Tỉnh lúc nào?"
"Vừa rồi đột nhiên tỉnh lại, đệ sợ huynh lo nên... A, Yến cô nương làm sao vậy?"
Chạy tới gần, Chu lão nhị mới phát hiện, Yến Tam Hợp đang nằm bất động trong lòng Lý Bất Ngôn, nhìn sắc mặt còn trắng hơn bình thường.
"Khoan nói chuyện này đã, Lý cô nương, ngươi theo ta đến khách viện đi." Chu Viễn Mặc: "Lão nhị, mau đi gọi Bùi thái y tới đây.". đam mỹ hài
Chu lão nhị còn có lời muốn nói, vừa định nói thì Chu Viễn Mặc đã rít lên với hắn.
"Còn đứng đó làm gì, còn không mau đi đi!"
"Chuyện này..."
Chu lão nhị tuy rằng chẳng hiểu gì, nhưng nhác thấy đại ca tức giận như thế thì chẳng dám chậm trễ, chạy đi như bay.
...
Trong viện Tam phu nhân.
Bùi Ngụ mồ hôi đầm đìa ngã ngồi ở trong ghế, trì độn nghĩ: Ta có thể đổi nghề không?
Nếu như không thể, thì hắn hẳn là thái y chết vì mệt duy nhất của Đại Hoa quốc mất.
"Cha, cha mau tới xem thử đi, Thừa Vũ nói đầu hắn còn choáng lắm? Hay cha châm thêm cho hắn hai mũi đi."
Không thể để cho ông bô ngươi thở một hơi sao?
Ông đây còn choáng đây nè!
Bùi Ngụ lau mồ hôi lạnh trên mặt, vừa định vịn tay ghế đứng lên, thì bỗng nhiên bên ngoài lại truyền đến giọng nói.
"Bùi thái y, Bùi thái y, chuyện lớn rồi..."
Bùi Ngụ nhảy dựng lên như phản ứng có điều kiện, giậm chân nói: "Lại nữa rồi, lại nữa rồi, có để cho người ta sống hay không hả."
Trong tiếng kêu la, Chu lão nhị xông vào.
"Bùi thái y, Yến cô nương ngất rồi."
"Cái gì?"
Bùi Ngụ hoàn toàn choáng váng.
Hôm nay là ngày đại hung ư, sao đến bà đồng cũng té xỉu đâu rồi, chẳng lẽ là Chu gia này...
"Bùi thúc, van cầu thúc đừng ngẩn người nữa, mau đi xem thử đi!"
Bùi Ngụ khẽ cắn môi, quay đầu trừng Tạ Tri Phi một cái... áo trong của ông đến bây giờ vẫn còn ướt này!
Trừng mắt thì trừng mắt, nhưng chân lại chạy nhanh hơn ai hết.
Chu lão nhị vốn còn muốn hỏi một câu "Tam gia, ngươi cảm thấy thế nào rồi", thì đã thấy Bùi thái y chạy mất dạng, giậm chân một cái, chỉ có thể đuổi theo.
Tạ Tri Phi trên giường vén chăn, ra sức muốn đứng lên, nhưng lại ngã ngồi xuống.
Trời đất quay cuồng!
Tiểu Bùi gia bên cạnh sợ tới mức vội vàng đỡ lấy: "Ngươi làm gì vậy?"
Còn có thể làm gì?
"Đi xem nàng!"
"Vấn đề không phải là xem hay không."
Tiểu Bùi gia đè hắn lại, sắc mặt chưa bao giờ nặng nề đến vậy.
"Ngươi có phát hiện, tâm ma này rất khác với tâm gia trước chúng ta từng giải hay không?"
Còn cần ngươi nói!
Còn có.
Cái gì gọi trước đây chúng ta từng giải?
Chúng ta cùng lắm chỉ làm việc vặt.
Tạ Tri Phi rối như tờ vò, sốt ruột chạy ra ngoài gọi: "Chu Thanh, Chu Thanh, mau tới cõng ta đi!"