Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 512: To gan
Trên đời này vẫn còn có người như vậy ư?
Ăn chơi vui vẻ suốt chặng đường để mặc người khác sốt ruột lo lắng sống chết của mình.
Nghĩ đến mẫu thân hai tháng qua ăn không ngon ngủ không yên, Chu Vị Hi thầm nghĩ: Người này thật phiền phức!
Canh Tống Thăng đã vào thành Tứ Cửu, nhập học Quốc Tử Giám theo cái cách kinh thiên động địa như vậy.
Quốc Tử Giám cứ mười ngày lại được nghỉ một ngày, ngày này Canh Tống Thăng sẽ đến Chu gia, ở lại chơi ăn xong bữa tối mới rời đi.
Chu Vị Hi dần thân hơn với hắn.
Ngoài ba ngày nghỉ hàng tháng, Quốc Tử Giám còn có hai kỳ nghỉ dài, một là "Lễ canh tác"* dịp tháng năm, một là "Lấy quần áo"* dịp tháng chín.
*Vào thời Đường, có hai kỳ nghỉ dài trong năm để học trò nghỉ ngơi sau khi kết thúc các kỳ thi, "lễ canh tác" diễn ra vào tháng năm, dịp bận rộn thu hoạch các nông sản của mùa hè, "Lấy quần áo" diễn ra vào tháng chín, cho học trò nghỉ về nhà lấy quần áo mùa đông.
Hai kỳ nghỉ này đều được nghỉ một tháng.
Theo lẽ thường, một tháng này đủ để Canh Tống Thăng về phủ Lạc Dương thăm phụ mẫu, người lớn trong nhà.
Nhưng người này không về mà mang theo hành lý cùng đứa nhóc sai vặt đi ngao du sơn thủy.
Mỗi lần ra ngoài là một thư sinh mặt trắng, quay về là một tên nhóc mặt đen, không khác gì mọi rợ.
Sau đó hắn khoe với Chu Vị Hi những nơi hắn đã đi qua, thấy cảnh gì, gặp những người thú vị thế nào, gặp những việc kỳ lạ ra sao.
Chu Vị Hi không chỉ thấy người này phiền phức mà còn nói quá nhiều, khó chịu chết đi được.
Cảnh bên ngoài có gì đẹp, chưa kể còn nắng gió, ăn không ngon ngủ không yên, công tử thế gia phải ở trong nhà đọc sách mới đúng.
Nhưng dần dà, trong lòng Chu Vị Hi không còn cảm thấy vậy nữa.
Nàng là khuê nữ trong gia đình danh giá, ngoài đi xem hoa đăng vào ngày mười lăm, tảo mộ Thanh Minh, lên núi vào lễ Trùng Dương ra thì những ngày khác đều an phận thủ thường ở trong nhà.
Phụ thân dù có cưng chiều nàng, cũng chỉ là mang những món đồ chơi hiếm lạ từ bên ngoài về cho nàng.
Mà cả đời này của nàng, có phải sẽ không được ngắm bình minh trên Hoa Sơn, không được xem sự vĩ đại của thác Hồ Khẩu? Không được gặp Bồ Tát trên Ngũ Đài Sơn, hay Vạn Lý Trường Thành sừng sững?
Cả đời này của nàng, có phải chỉ luẩn quẩn trong cái vòng đi tìm một nan nhân môn đăng hộ đối để gả đi, kết hôn sinh con dưỡng cái, hiếu thuận với phụ mẫu bên chồng hay không?
Ưu điểm duy nhất của tuổi trẻ là can đảm.
Sau đông chí năm đó, Chu gia đến suối nước nóng ở vùng ngoại ô phía Bắc ở vài ngày, Canh Tống Thăng cũng đi theo.
Sau khi ăn xong, mọi người ai về phòng nấy.
Nàng lợi dụng bóng tối, cố ý huých cánh tay Canh Tống Thăng: "Biểu ca, lần sau có cơ hội nhớ dẫn ta đi xem thế giới bên ngoài nhé."
Canh Tống Thăng cười xấu xa, nói: thật may cho ngươi, hôm nay ta sẽ đưa ngươi đi xem một thứ này rất hay ho, xem ngươi có dám không đã?
Khuê tú thế gia đừng nói là ra ngoài vào ban đêm, chỉ cần nảy ra suy nghĩ này thôi cũng đã có tội rồi.
Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, Chu Vị Hi lại nghiến răng nghiến lợi nói: "Dám!"
Hôm đó, nàng đợi Xuân Đào ngủ say, bèn lén lút chuồn ra ngoài.
Trong đêm tối, Canh Tống Thăng ngoắc tay về phía nàng, cười gian manh: "Biểu muội, theo ta."
Ngày Đông Chí, thành Tứ Cửu đổ một trận tuyết lớn, đôi giày da dê của nàng đi bước cao bước thấp, chưa gì đã ướt hết.
Đi hết con đường nhỏ, hai người bắt đầu leo núi.
Chu Vị Hi bình thường ra ngoài không phải kiệu thì cũng là xe ngựa, lúc này chưa được mấy bước đã thấy mệt muốn chết.
Người này căn bản không để ý tới nàng, chỉ lo lao đi một mình, thỉnh thoảng lại quay đầu cười nhạo.
"Yếu như muội mà đòi xem trời đất bên ngoài cơ đấy?"
"Buổi tối không ăn cơm sao?"
"Cô nương các muội thật phiền toái!"
"Đừng hy vọng ta đỡ muội, nhanh lên!"
Lúc này Chu Vị Hi cực kỳ hối hận, thầm nghĩ bị sao mình lại theo hắn tới đây, bị điên hay gì?
Tính khí của thiếu nữ lúc đó sợ người ta coi thường.
Cho dù hai chân nặng như chì, mệt muốn đứt hơi nhưng Chu Vị Hi vẫn vừa khóc vừa leo lên đ ỉnh núi.
Lên đến đỉnh núi, còn phải đi xuống.
Đường xuống núi càng trơn và khó đi hơn, Chu Vị Hi ngã hai cái, cả người dính đầy bùn, người đó đứng đực ra đó không đến đỡ.
Lúc này, nàng cuối cùng chẳng nhìn được nữa, chuẩn bị khóc lớn lên.
Bỗng nhiên, mây tan sương mù, xuất hiện một vầng trăng sáng treo giữa không trung.
Dưới ánh trăng trắng bạc, hiện ra một đầm nước mênh mông xuất, trăng ở trong đầm, núi tuyết ở sau đầm, mơ hồ lại yểu điệu, nối dài liên miên.
Bên đầm, các viên đá kỳ dị lởm chởm, trên đá còn có tuyết trắng chưa tan hết...
Chu Vị Hi sợ đến ngây người.
Đây là nơi thần tiên gì thế?
Đẹp quá.
Đẹp đến nỗi... Nàng bật khóc lớn.
Người nọ hoảng sợ, chân tay luống cuống một hồi, lại móc ra hai củ khoai lang nướng không biết lấy từ đâu, nhét một củ vào tay nàng.
"Nếm thử đi, ngon lắm."
Chu Vị Hi rất muốn đập khoai lang vào mặt hắn, thầm nghĩ, ta đã khóc đến như vậy rồi ngươi con có lòng dạ để ăn ư?
Nhưng nàng không nỡ đập, vì bụng đang rất đói.
Khoai lang này hắn giấu ở trong ngực, vì thế vẫn còn nóng, cắn thử một miếng, vừa thơm vừa ngọt.
"Đây là nơi ta phát hiện vào năm ngoái, cảnh sắc bốn mùa đầy đủ, nhưng mùa đông là đẹp nhất. Nếu ban ngày đến thì muội còn khóc thêm nữa đó, dưới ánh mặt trời quả thực là nhìn y hệt tiên cảnh."
"Đẹp thì đẹp, nhưng xa quá, còn phải leo núi."
"Chu Vị Hi, cảnh càng đẹp thì càng khó đi, muội ấy..." Hắn lắc đầu: "Về sau vẫn nên thành thật ở nhà đi, đừng khiến mình khổ sở nữa."
Làm gì còn có sau này nữa?
Trở về Chu phủ lại là bốn phía tường cao, muốn làm càn cũng chỉ có lần này thôi.
Nghĩ tới đây, nước mắt của nàng lại chảy xuống.
"Sao lại khóc, ta đâu có chọc giận muội!"
"Ta ước gì được đầu thai thành nam nhân."
"Nam nhân thì có tốt, đọc sách học hành, mệt chết đi được."
"Huynh đang ở trong phúc mà không biết phúc." Chu Vị Hi lau nước mắt: "Quên đi, nói với huynh cũng vô dụng, huynh không hiểu."
Hắn nhìn nàng, im lặng hồi lâu: "Được rồi, sau này ta đi đâu sẽ mang đồ tốt ở nơi đó về cho muội, giống như muội cũng đến đó vậy."
"Thật sao?"
"Còn giả được chắc!" Hắn nhếch miệng cười: "Điều kiện đầu tiên là muội bảo nương muội đừng quản chặt ta quá."
Mẫu thân thực sự dọa sợ vì ba tháng kia, nên quản lý hắn rất nghiêm, ngày nghỉ hắn không đến Chu gia, mẫu thân sẽ đích thân đến Quốc Tử Giám đón người.
Nàng nhìn sườn mặt anh tuấn của hắn, tim đập thình thịch: "Ai thèm quản huynh!"
Trở lại Thành Tứ Cửu, cuộc sống vẫn trôi qua như thường, nàng vẫn làm đại tiểu thư Chu gia của nàng, hắn vẫn rảnh rỗi là đi ra ngoài."
Điểm khác biệt duy nhất là hắn đã thực hiện lời hứa, mỗi khi đến nơi nào đều sẽ mang về cho nàng một thứ gì đó.
Ban đầu thì chỉ cho có lệ.
Một viên đá trong hồ, một chiếc lá cây khô vàng, một nắm đất đỏ...
Sau đó thì khác.
Vòng tay người sống trên núi làm, vỏ sò đào được trong hồ, thỏ rừng hắn bắt được, chú chim nhỏ bị thương nhặt được ven đường....
Hắn không nói gì;
Nàng cũng không nói gì.
Nhưng khi ánh mắt chạm vào, hắn cười, nàng cũng sẽ cười, có sự ăn ý thầm giấu trong lòng.
Mãi đến tết trung thu của một năm, hắn nhân lúc trời tối lén đưa cho nàng một cây trâm gỗ, lúc đó mới ầm thầm hiểu rõ hết thảy.
"Năm đó, ta mười bốn tuổi, vừa mới cập kê."
Tiểu Bùi gia thầm nghĩ ta đầu hàng rồi, nếu ta nói lời này cho Tạ đại ca nghe, Tạ đại ca chắc sẽ tức chết mất.
"Sau đó thì sao?" Yến Tam Hợp: "Lại xảy ra chuyện gì?"
Một cô nương nếu như có người trong lòng, vừa khéo người trong lòng này cũng ái mộ nàng, vậy thì đuôi mày khóe mắt của cô nương đó rất khác trước.
Sau đó nhị muội ta phát hiện chuyện của chúng ta, lén nói cho nương, nương tức lắm, muốn đánh ta, thì bị cha ta ngăn cản.
Yến Tam Hợp nhíu mày: "Nhị muội ngươi tên gì?"
Chu Vị Hi hất cằm, lạnh lùng phun ra ba chữ.
"Chu Vị Cẩn."