Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 620: Thái giám
Thiên Thị, Thái Vi hai cái tên này, đến từ Tam Viên trong thiên tượng.
Tử Vi Viên, Thái Vi Viên, Thiên Thị Viên.
Lão thái gia căn cứ vào ngày sinh bát tự, lần lượt ban cho bọn họ hai cái tên này.
Thiên Thị bốn tuổi đã được mua vào Chu phủ, ban đầu đi theo lão tổng quản làm việc.
Sau đó lọt vào mắt lão thái gia, ban thưởng tên Thiên Thị.
Thiên thị ở bên cạnh lão thái gia năm năm, lúc chín tuổi mới được phái đến viện Ngô Đồng, lúc đó Tứ gia chỉ mới ba tuổi.
Theo quy củ của tổ tiên, để không lớn lên trong tay nữ nhân, bé trai của Chu phủ ba tuổi đều phải rời khỏi vú em, người hầu hạ bên cạnh, chỉ có gã sai vặt.
Tiền đồ của chủ tử, là tiền đồ của gã sai vặt.
Thiên Thị không cha không nương, muốn tương lai trở nên nổi bật, nên coi Tiểu Tứ gia trước mắt là mấu chốt.
Bên người Tiểu Tứ gia thực ra còn có hai gã sai vặt, nhưng Thiên Thị quá giỏi, miệng cũng ngọt, tâm cũng sâu, không tới mấy tháng đã vượt trội hai người kia.
Tiểu Tứ gia đi đâu cũng phải mang theo Thiên Thị.
Tiểu Tứ gia tròn sáu tuổi thì Thái Vi mới đến viện Ngô Đồng.
Tổ tông đều làm việc ở Chu gia, hắn không thể làm cho tổ tông mất mặt, cho nên hầu hạ Tiểu Tứ gia rất thật lòng.
Bởi vì tương lai hắn muốn ra ngoài, nên không khiến cho người khác xa lánh như Thiên Thị, mà đối với ai cũng ôn hòa dễ chịu.
Hắn vốn không hiểu, bèn về nhà nói chuyện với tổ phụ, tổ phụ cười gằn một tiếng nói: "Hắn là đang mưu cầu tương lai của ngươi, người này giỏi tính toán, ngươi cách hắn xa một chút."
Đáng tiếc hắn lại không nghe.
Cách xa Thiên Thị nghĩa là cách Tiểu Tứ gia xa. Cách xa tiểu tứ gia, lỡ như lão thái gia nhìn thấy, không dạy hắn bản lĩnh thật sự thì làm sao bây giờ?
Cứ như vậy, hắn và Thiên Thị trở thành cánh tay trái phải đắc lực của tiểu tứ gia.
Mỗi khi họ làm một chuyện xấu cho tiểu tứ gia, tiểu tứ gia đều âm thầm dạy bọn họ một chút bản lĩnh đoán mệnh xem phong thủy.
Cho nên Tiểu Tứ gia muốn làm gì, bọn họ chưa bao giờ ngăn cản.
Hơn nữa, Tứ gia lên làm gia chủ, chấp chưởng Khâm Thiên Giám, thì mấy gã sai vặt như họ cũng sẽ có thể diện.
Dưới sự đồng tâm hiệp lực của ba người bọn họ, Tứ gia cuối cùng cũng biến thành lão gia.
Sau khi lão gia lên làm đương gia, hắn và Thiên Thị quả nhiên uy phong lẫm liệt.
Người trong phủ từ trên xuống dưới, không có người nào không nịnh bợ bọn họ, đến lão tổng quản Chu Tỉnh nhìn thấy, cũng phải khách khí.
Dã tâm của Thiên Thị, là muốn thay thế Chu Tỉnh làm tổng quản Chu phủ đời kế tiếp.
Chỉ tiếc hắn còn quá trẻ, căn cơ còn chưa vững, cành lá của Chu gia lại thật sự là nhiều, cho dù lão gia nâng đỡ hắn, thì cũng phải mất thêm vài năm công phu.
Lúc lão gia làm gia chủ, Thiên thị đã thành gia thất nhiều năm, phối với nha hoàn Hoàng thị trong phủ.
Không biết có phải bởi vì làm nhiều chuyện xấu hay không, Hoàng thị liên tiếp sinh ba đứa con gái, không sinh được một đứa con trai.
Hắn lại càng không thuận lợi.
Trong nhà cưới cho hắn một phòng thê tử, người đó ở một mình không được, ra ngoài ngoại tình, bị hắn bỏ. Lại tiếp tục cưới một phòng, kết quả lại sinh khó, một xác hai mạng.
Lão gia tính cho hắn một quẻ, quẻ tượng nói số hắn không thê tử không con, là mạng cô độc suốt quãng đời còn lại.
Hắn vừa nhìn quẻ tượng này, chợt chẳng muốn làm gì nữa.
Lúc này, lão gia chính thức đảm nhiệm giám chủ Khâm Thiên Giám.
Thực ra sau khi định ra gia chủ, lão gia đã theo lão thái gia ra vào Khâm Thiên Giám, hắn may mắn đi theo lão gia đi vào vài lần, nha môn kia nhìn rất chính khí.
Nhưng hôm nay theo lão gia ra vào Khâm Thiên Giám, chỉ có một mình Thiên Thị.
Hắn cũng không nóng mắt.
Mình và lão gia đã bàn rồi, ở bên cạnh lão gia học ba thêm năm, ba năm sau thả mình ra ngoài.
Hơn nữa hắn đang giúp lão gia làm một chuyện cực kỳ quan trọng, đó là tu sửa lại Chu phủ.
Việc này không chỉ có dầu mỡ, mà bên trong còn có rất nhiều thứ không thể để cho người ta biết.
Nhất là viện của phu nhân Mao thị, lão gia muốn hắn đích thân trông coi, không được bỏ qua một giây.
Đó là thời gian vui vẻ đắc ý nhất trong cuộc đời hắn và Thiên Thị.
Mãi cho đến một ngày, Hoàng thị len lén tới tìm hắn, hỏi Thiên thị có phải nuôi tiểu kỹ nữ ở bên ngoài không mà ba ngày hai bữa không thấy về nhà, có về thì trên người cũng sặc mùi son phấn.
Hoàng thị bởi vì sinh ba nữ nhi, sống lưng không cứng, chỉ sợ nam nhân nuôi tiểu kỹ nữ bên ngoài, rồi sinh con hoang, khóc trời kêu đất cầu xin hắn giúp đỡ khuyên nhủ.
Hoàng thị và hắn có mấy phần giao tình, tiểu nữ nhi còn nhận hắn làm cha nuôi, vì thế, hắn đã mời Thiên Thị uống rượu, muốn bóng gió hỏi thăm thử.
Nào biết, Thiên Thị rượu vào lời ra, lúc thì nói có người tặng bạc cho hắn, lúc lại nói có người mời hắn đi uống rượu hoa.
Trong lầu nào có tiểu nương tử biết hầu hạ người trên giường nhất, lầu nào có tiểu quan nhân dịu dàng xinh đẹp nhất...
Hắn nghe xong trợn mắt há hốc mồm: "Sao ngay cả tiểu quan nhân ngươi cũng chơi?"
"Không phải ta muốn chơi." Thiên Thị say mèm nói: "Đều là người ta dẫn ta đi chơi."
Hắn tò mò: "Người nào?"
"Ai? Ngươi chắc chắn không đoán được."
Hắn cười hề hề, chỉ vào đũng qu@n mình, sau đó làm động tác cắt.
"Thái giám?" Giọng của hắn đều kinh hãi: "Ngươi và thái giám nào lăn lộn với nhau?"
Thiên Thị khoát tay: "Ngươi mặc kệ đi."
"Sao có thể mặc kệ chứ?"
Gia quy Chu gia, gia chủ vào Khâm Thiên Giám, cũng chỉ có thể trung thành với một mình Hoàng đế, nếu như là thái giám bên cạnh Hoàng đế, vậy thì thôi đi.
Nếu không phải... Không được, phải hỏi rõ ràng.
Hắn thấy Thiên Thị không chịu nhiều lời, bèn liều mạng rót rượu cho hắn, còn chọn những lời dễ nghe.
Thấy đã say đủ rồi thì bắt đầu bóng gió tiếp.
"Lần tới ngươi và thái giám kia lại đi ra ngoài uống rượu hoa, nhớ mang theo ta với, để cho ta mở rộng tầm mắt. Từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng thấy qua thái giám, nghe nói đám đó đều giống nữ nhân, Giọng vừa nhỏ vừa bén, tay còn làm lan hoa chỉ."
Thiên Thị lắc đầu như trống bỏi.
"Không phải huynh đệ keo kiệt, nhưng người nọ thật sự không dễ dàng gặp người ngoài, ta cũng là cơ duyên xảo hợp, mới lọt vào mắt xanh của hắn."
"Không phải chỉ là một thái giám sao?" Hắn cố ý cười gằn: "Có cái gì ghê gớm chứ, còn không gặp người ngoài, hù ai chứ?"
"Huynh đệ à, hắn không phải thái giám bình thường, lai lịch người ta rất lớn đó."
"Lai lịch gì?" Thiên Thị đắc ý: "Là đệ nhất nhân Triệu vương và con trai."
Như là mấy vạn viên pháo, đồng loạt nổ vang bên tai mỗi người.
Tất cả mọi người bị nổ đến hồn phi phách tán, gan mật đều nứt, suýt nữa thì bay lên trời này.
Đương kim bệ hạ lúc chưa đăng cơ, được phong là Triệu vương.
Nghiêm Như Hiền sau khi thiết kế hãm hại Đường Kỳ Lệnh gian lận trong khoa thi xuân, đã thượng vị trở thành đệ nhất nhân bên cạnh Triệu vương.
Vậy.
Thái giám lăn lộn với Thiên Thị, là Nghiêm Như Hiền!!
Cái này...
Cái này...
Này này này...
Tất cả mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều cảm thấy bốn kinh tám mạch và tim gan đều lạnh buốt.
Nhất là Chu Viễn Mặc, hô hấp hắn dồn dập, giống như muốn thở hết sự bất an và sợ hãi trong lòng.
Linh hồn Tạ Tri Phi trở về chỗ cũ đầu tiên.
Hắn nhìn Yến Tam Hợp, trong lòng run sợ hỏi: "Thiên thị và Nghiêm Như Hiền uống rượu, Chu Toàn Cửu có biết hay không?"
Thái Vi trong một lúc viết nhiều như vậy, hiển nhiên đã mệt mỏi tới cực điểm, hàm răng không ngừng run rẩy, môi cũng trở nên xanh tím.
Tạ Tri Phi đột nhiên có hơi hối hận vì đã đuổi Bùi thúc đi.
Lỡ như người này viết được một nửa, đột nhiên không xong thì đến người cứu cũng không có."
Không ngờ Thái Vi gật đầu với hắn, lại cúi đầu viết ba chữ: Tiếp tục xem.